
Nam đi sau vào vườn hoa, anh muốn xem những nụ đồng tử he hé trong sương đêm. Nhưng chưa đến nơi, anh đã phát hiện có một người ngồi sẵn ở đấy.
Mái tóc ngang vai, điệu ngồi trông buồn bã và cô đơn lắm.
Nhẹ bước đến gần, Trung Nam đã nhận ra dáng người ấy. Cái dáng nhỏ bé ấy cần sự che chở của những đấng quân tử.
Ngày thường, ngoài sự cự cãi trêu chọc, nhưng hôm nay Trung Nam nao lòng vì cái dáng ấy, đơn lẻ quá.
Trung Nam ngồi xuống kế bên, tiếng anh nhỏ, nhưng rất rõ trong đêm :
– Khuya rồi, sao cô bé không ngủ ?
Cô gái giật mình ngẩng lên. Do gần nhau quá nên làn môi cô gái vô tình đã chạm vào má Trung Nam. Cô gái lúng túng :
– Là ông à ?
– Cô bé nhớ nhà lắm phải không ?
Đột nhiên cô gái trở nên bực dọc :
– Tôi không có cái quyền ấy?
Trung Nam giơ tay, giọng anh vẫn nhẹ nhàng :
– Ức Mi, giờ này chúng ta đừng cãi nhau có được không? Tôi ngủ không được, cô bé cũng ngủ không được… hay là chúng ta nói chuyện với nhau đi.
– Giữa tôi và ông có chuyện để nói sao ?
– Tại sao không? Chúng ta có thể nói về cuộc sống, nói về những gì chúng ta không hài lòng… vân vân và vân vân …
– Tôi không có gì để không hài lòng cả. Còn về cuộc sống, tôi lại không thích nói.
Trung Nam cười nhẹ :
– Mọi câu nói đều ẩn chứa sự gay gắt, cho thấy cô bé đang có rất nhiều tâm sự. Tại sao cô bé không xem tôi là một người bạn chia sẻ, để lòng được thanh thản hơn.
Ức Mi lạnh lùng :
– Xin lỗi, tôi không xứng đáng để có một người bạn như ông đâu. Hãy quên điều đó đi.
– Ức Mi, tại sao cô bé cứ đem lại sự khó thở ình.
– Cuộc đời tôi bấy lâu là vậy đó. Tôi không bạn bè cũng không có người thân. Tôi một mình và chỉ một mình.
– Tại cô bé tự cô lập mình đó thôi, đừng tự mặc cảm thân phận mình như thế, trong cuộc đời cô bé sẽ không tìm được niềm vui. Trong cuộc sống này còn biết bao con người có số phận như cô bé, thậm chí còn tệ hại hơn, nhưng họ vẫn vươn lên, vẫn lạc quan, vì họ tin rằng ngày mai sẽ tốt đẹp hơn.
– Ông nói vậy là sao?
– Hãy quên quá khứ đau thương, chấp nhận hiện tại và nghĩ về tương lai. Cô bé còn rất trẻ để bắt đầu cho cuộc sống mới, và tôi luôn sẵn sàng trong những lúc cô bé cần đến.
Ức Mi cởi mở hơn :
– Cám ơn ông. Tôi sẽ cố gắng để thích hợp trong mọi hoàn cảnh.
– Tôi nghe bà nội và mẹ tôi khen con bé bản lĩnh lắm. Tôi cũng tin như vậy.
Ức Mi nâng một cành hoa đồng tử lên, cô lãng chuyện :
– Ông ra xem đồng tử nở phải không?
– Phải tôi trồng nó, nhưng tôi chưa hề thấy nó nở. Hôm nay, tôi cũng tò mò muốn biết đồng tử nở như thế nào.
– Nếu có đầu óc và giàu tưởng tượng, ông sẽ thấy nó rất thú vị. Nhìn thấy đồng tử nở như nhìn thấy bình minh, ngày của sự sống mới. Trung Nam, ông đến đây mà xem.
Ức Mi chỉ : – Ông thấy không? Hoa đồng tử cũng có những dòng xoay cuộc sống giống như những loài hoa cỏ khác.
Trung Nam cúi xuống :
– Phải đấy. Nhưng trong cái giống vẫn có cái khác.
– Ông phát hiện ra cái gì khác của nó à?
– Đúng, cô bé không ngửi thấy sao? Hoa đồng tử có một mùi hương rất đặc biệt.
Ức Mi mỉm cười.
chính vì cái mũi đặc biệt ấy mà tôi yêu chúng. Mỗi lần tôi ngửi mùi hương ấy, tôi thấy đầu óc mình thanh thản và nhẹ nhàng hơn. Nó luôn đem lại cho tôi cảm giác dễ chịu. Trung Nam xoa hai tay vào nhau:
– Tôi thật là tệ, phải không? Trồng hoa mà không biết gì về hoa cả.
– Không có gì ngạc nhiên đâu, tỉ mỉ luôn ở phụ nữ mà. À, ông đã tìm thấy loài hoa này ở đâu thế ?
Trung Nam nhún vai:
– Tôi cũng không nhớ nữa. Hình như là của một người bạn tặng thì phải.
Ức Mi lắc đầu:
– Ông tệ là phải lắm. Trồng một loài hoa gì, ông nên biết xuất xứ và ý nghĩa của nó.
– Nhưng yêu một người, tôi không đòi hỏi cuộc sống của họ hay họ là người như thế nào.
– Đó là hai vấn đề hoàn toàn khác nhau, xin ông hiểu cho.
Ức Mi bỏ đi đến một khóm hoa khác. Trung Nguyên bước theo:
– Cô bé không giận tôi chứ?
– Về điều gì?
– Tôi đã lỡ lời.
– Tôi không quan tâm lắm, và tôi cũng đã quên ông nói gì rồi.
Trung Nguyên ngắt một nhánh nguyệt quế đưa lên mũi:
– Cô bé biết loại hoa này chứ?
– Biết. Loại hoa có cái tên rất đẹp: Nguyệt Quế. Vào mùa nở rộ, nguyệt quế thơm lừng cả môt góc trời . Nhà tôi có trồng loài hoa này, và tôi cũng thường thức khuya để thưởng thức và chiêm ngưỡng ánh sáng từ màu trắng tinh khiết của nó . Nguyệt Quế đẹp nhất vào những đêm không trăng.
– Cô bé biết nhiều quá. Xem ra tôi phải học hỏi và nhờ vả rồi.
– Nhờ vả ? Tôi giúp ông chăm sóc khu vườn nhỏ này thì được. Còn học hỏi chắc tôi không dám đâu, vì tôi còn phải học nhiều ở người khác về thú chơi hoa kiểng . Đà Lạt là xứ sở của hoa hồng, nhưng nó cũng có rất nhiều loài hoa ngộ nghĩnh. Nhưng chậu nguyệt quế này và hải đường là cho chị Tường bạn tôi tặng cho tôi đó.
Trung Nam hỏi
– Cô bé là dân Đà Lạt, vậy cô bé có biết vợ chồng luật sư nỗi tiếng Du Chí Tâm không?
Ức Mi nhíu mày :
– Luật sư Du Chí Tường? Ông ấy ở trên ngôi làng tôi ở thì phải.
– Vậy cô bé có nghe đồn về căn biệt thự của dòng họ Tô không?
– Lại dòng họ Tô, lại căn biệt thự lạnh lùng ma quái ấy . Tôi muốn