XtGem Forum catalog
Sự Trả Thù Ngọt Ngào (My sweet lovely day)

Sự Trả Thù Ngọt Ngào (My sweet lovely day)

Tác giả: mysweetlovelyday

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3215913

Bình chọn: 10.00/10/1591 lượt.

đùa nhau như trước nữa, con tim cả hai đã đi hoang rồi.

Tiếng xe ô tô càng lúc càng gần, trong khi cả hai chưa kịp ngồi dậy và chưa kịp thoát khỏi tình trạng đáng xấu hổ này. Ông Cao và bà Nhung bước xuống từ xe ô tô.

Cả hai ông bà kinh ngạc và sững sờ, họ không hiểu thằng con trai lạnh lùng và cô độc của họ sao có thể ôm một cô gái trước cửa nhà và cả hai sao có thể hành động lộ liễu như thế.

Mắt họ mở to. Họ không tài nào chấp nhận được sự thật này. Nếu tất cả những gì mà họ nhìn thấy đều là thật thì thằng con trai của họ thực sự đã tìm được cô gái của đời mình. Họ nên vui mới phải.

Hương dùng tay không bị thương cố đẩy hắn đứng lên. Hắn khó nhọc chống hai tay xuống đất, sau đó đứng dần lên. Hương quát hắn.

_Anh còn không mau kéo tôi lên ? Hay là anh định cứ như thế rồi bỏ đi luôn ? Anh nên nhớ chính anh là người đã đẩy tôi ngã xuống đất.

Hắn không chú ý đến bố mẹ hắn, hắn cũng chẳng quan tâm họ nghĩ gì hay đang nhìn thấy gì. Trong mắt hắn, từ lâu hắn đã không coi hai người là gia đình của hắn, hắn tự nhận mình là một đứa trẻ mồ côi.

Nắm lấy tay Hương, hắn kéo Hương đứng dậy. Ông Cao và bà Nhung chứng kiến cảnh thân mật của cả hai. Họ có thể khẳng định mối quan hệ giữa Hương và hắn không chỉ đơn giản là bạn bè, bởi vì một người như hắn sẽ không chấp nhận một cô gái đến nhà mình, lại quan tâm chăm sóc như thế.

Hắn thực sự khiến họ bàng hoàng kinh ngạc. Những việc làm của hắn đúng là không thể nào dự đoán được trước, hắn luôn làm cho họ bị sốc.

Thấy bố mẹ hắn cứ nhìn mình mãi. Hương lễ phép chào.

_Chào hai bác !

Ông Cao gật đầu chào Hương.

_Chào cháu !

Hắn lạnh lùng bảo Hương.

_Chúng ta đi học thôi.

Hương cáu.

_Anh xem tôi có thể đi học với chiếc váy lấm lem đất này sao ? Anh còn không mau đưa tôi về nhà thay quần áo rồi đưa tôi đến trường đi.

Hắn nghiến răng.

_Cô đừng được voi đòi tiên. Nếu tôi không làm theo lời cô thì sao ?

Hương cười tươi. Nháy mắt một cái, Hương đáp.

_Chắc anh cũng biết hậu quả rồi đúng không ?

Ông bà Cao không còn tin vào tai họ nữa. Thằng con trai của họ thực sự có bạn, thực sự thích một cô gái, thực sự nói chuyện và đùa nghịch với cô ta. Họ vừa mừng vừa vui. Cuối cùng họ không còn sợ thằng con trai của họ cô độc và sống thui thủi một mình nữa.

Họ kín đáo quan sát Hương. Họ thấy Hương là một cô gái lạnh lợi, nhanh nhẹn, dễ thương, xinh đẹp và ưa nhìn. Nghe cách Hương đối đáp với hắn và mau miệng chào hỏi mình, họ nhận ra Hương là một cô gái rất năng động và tự chủ.

Họ bắt đầu thích Hương. Họ thầm cảm ơn Hương vì có thể khiến thằng con trai của họ thực sự chịu kết bạn và làm quen với ai đó, họ mong Hương có thể làm thay đổi được suy nghĩ tiêu cực và chán đời của hắn.

Ông Cao bảo hắn.

_Bố có chuyện muốn nói với con.

Hắn lạnh nhạt.

_Tôi không có chuyện gì muốn nói với ông cả.

Lời đối qua đối lại giữa ông Cao và hắn khiến Hương chú ý. Đầu tiên Hương tưởng họ chỉ là bà con hay hàng xóm của hắn nhưng thật không ngờ hai người này lại là bố mẹ của hắn.

Nghe cách xưng hô và thái độ lạnh nhạt của hắn dành cho cha mẹ mình, Hương bắt đầu thấy bực. Hương không hiểu tại sao hắn lại đối xử với bố mẹ hắn không ra gì như thế.

Theo phán đoán của Hương, hắn dọn ra ngoài cũng vì hắn và bố mẹ hắn có mối bất hòa nào đó, một kẻ sống cô độc và lạnh lùng như hắn sẽ chọn ra đi nếu hắn không chịu đựng được một cú sốc do gia đình tạo ra. Hương tự hỏi cú sốc đó là gì mà khiến hắn sống co rút lại.

Nhớ đến hình ảnh sợ ma và sợ sét, nhớ đến chiếc bánh sinh nhật của hắn, Hương thấy thương hại cho hắn, tự nhiên Hương muốn được làm bạn của hắn, muốn được cùng hắn san sẻ mọi thứ.

Hương nắm lấy tay hắn. Hương khuyên.

_Nếu bố anh có chuyện gì cần nói với anh thì anh nên nghe đi, đừng hùng hổ như thế.

Hắn quát Hương.

_Cô im đi ! Chuyện này không có liên quan gì đến cô.

Thấy con trai trút bực tức lên đầu Hương. Ông Cao vội can ngăn.

_Con không cần phải tức giận như thế, bố chỉ nói mấy câu rồi đi thôi.

Hắn khinh khỉnh.

_Tôi đã nói là tôi không muốn nghe rồi. Ông đừng nói lôi thôi.

Hắn hùng hổ đến dắt xe máy. Hương đứng chắn trước mặt hắn. Nước mắt Hương tuôn như mưa. Hương bắt đầu khóc lóc.

Hắn mở to mắt nhìn Hương. Ông bà Cao ngơ ngác không hiểu gì cả. Họ không hiểu tự nhiên sao Hương lại khóc, họ hết quay sang nhìn Hương rồi lại quay sang nhìn hắn.

Nhìn vào đôi mắt long lanh đầy lệ của Hương, đôi môi mím chặt và khuôn mặt cáu giận của Hương. Hắn bắt đầu thấy sợ. Hắn biết một cô gái với cái đầu tinh ranh như Hương sẽ không để cho hắn sống yên.

Đúng như những gì hắn nghĩ, Hương bắt đầu kêu khóc.

_Anh là một kẻ dối trá, anh nói rằng anh yêu tôi nhưng hóa ra anh lừa dối tôi. Hu hu hu ! Anh nói đi, tôi có gì không tốt mà anh đem tôi ra làm trò đùa như thế. Tôi hận anh ! Tôi căm ghét anh !

Hắn há hốc mồm, mặt hắn kinh ngạc tột độ, tai hắn lùng bùng, mắt hắn nhìn Hương không chớp. Linh hồn hắn đã phiêu diêu ở phương trời nào rồi, hắn không thể tin được sao Hương có thể bịa ra một câu truyện như thế ?

Ông Cao quát hắn.

_Bố thật không ngờ, con có thể trút hết mọi bực tức lên đầu m