
Sự Trả Thù Ngọt Ngào (My sweet lovely day)
Tác giả: mysweetlovelyday
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 3215931
Bình chọn: 8.5.00/10/1593 lượt.
ột cô gái đáng thương như thế. Dù con có không hài lòng về gia đình, cuộc sống của con, con cũng không nên hành động như một kẻ không ra gì.
Trước khi hắn kịp nói gì, Hương nhanh miệng nói thay.
_Xin bác đừng trách anh ấy. Cháu hiểu anh ấy không còn yêu cháu như trước đây nữa. Cháu nghĩ…cháu nghĩ rằng…
Hương ôm lấy mặt, Hương bắt đầu rên rỉ.
_Cháu nghĩ rằng cháu nên rời xa anh ấy thôi. Cháu không nên tham lam giữ anh ấy cho riêng mình cháu nữa. Mặc dù…mặc dù….
Hương đỏ bừng mặt, tay mân mê tà áo. Bà Nhung nhìn cử chỉ thẹn thùng và bẽn lẽn của Hương, bà bắt đầu hiểu ra. Bà nói ngay.
_Có gì cháu cứ nói, nếu có thể giúp bác sẵn sàng giúp cháu. Bác không để cho cháu chịu thiệt đâu.
Đã trót đóng kịch, Hương phải đóng cho trót.
_Cháu…cháu nghĩ rằng chuyện…chuyện này cháu không thể nói ra được. Ôi !
Hương ôm lấy mặt, lắc lắc đầu. Hương bắt đầu gãi đầu, chân đá mấy viên sỏi dưới đất, mặt Hương càng ngày càng đỏ.
Ông bà Cao chăm chú nhìn Hương. Còn hắn thì đã chết cứng từ bao giờ rồi. Hắn nhìn cử chỉ dễ thương của Hương, mặc dù căm ghét và hận Hương nhưng hắn lại thấy Hương đáng yêu và dễ thương. Hắn sỉ vả bản thân hắn, sao hắn có thể nghĩ Hương đáng yêu khi Hương đang dở trò để đưa hắn xa vào bẫy ?
Lôi ông Cao ra một góc, bà Nhung thì thầm.
_Theo tình trạng này, em thấy thằng Vũ nhà mình đã ngủ với con bé kia rồi.
Ông Cao há hốc mồm vì kinh ngạc. Ông sửng sốt hỏi.
_Sao bà lại nghĩ thế. Tôi có thấy con bé kia nói gì đâu ?
_Ông không thấy khuôn mặt đỏ bừng vì thẹn của nó à ? Tôi là phụ nữ nên tôi hiểu hơn ông. Ngày xưa tôi cũng thế.
Mặt ông Cao bắt đầu chuyển màu khi nghĩ đến đêm tân hôn của họ. Bà Nhung lúng túng khi nhìn vào đôi mắt si dại của ông Cao dành cho mình.
_Ông có nghĩ là chúng ta nên tác hợp cho hai đứa chúng nó nên đôi không ?
Ông Cao thốt không nên lời. Phải mất một lúc lâu, ông mới hiểu vợ ông đang nói gì.
_Bà…bảo sao ? Cho hai đứa chúng nó lấy nhau. Nhưng thằng Vũ nhà mình đã không còn tình cảm với con bé đó, chưa hết thằng Vũ cũng đâu chịu để cho chúng ta xen vào chuyện riêng tư của nó.
Bà Nhung che miệng cười.
_Ông ngốc hay là không chịu hiểu thế. Ông không nhận ra là thằng Vũ nhà mình nhìn con bé đó rất lạ sao, nếu không có tình cảm với con bé đó thì dễ dàng gì nó chịu nói chuyện và quan tâm đến con bé đó.
Nghếch mặt về phía sau, Bà Nhung dẫn chứng.
_Ông nhìn ánh mắt ngây dại của nó mà xem ?
Ông Cao kín đáo quan sát con trai. Ông thấy vợ ông nói không hề sai, mặt dù khuôn mặt lạnh tanh nhưng ánh mắt không thể che dấu được tình cảm thật sự bên trong. Vũ thực sự đã thích Hương.
Ông Cao quay lại hỏi vợ.
_Bây giờ chúng ta làm gì ?
_Còn làm gì được nữa. Chúng ta phải hỏi xem bố mẹ cô bé kia ở đâu sau đó thưa chuyện với họ, dù sao con trai chúng ta đã làm chuyện có lỗi với cô bé, thằng Vũ nhà mình phải chịu trách nhiệm.
Ông Cao không đồng tình.
_Đây là chuyện riêng tư của nó, bà hãy để cho chúng nó tự giải quyết với nhau, chúng ta không nên xen vào làm gì. Hơn nữa giới trẻ bây giờ đâu có coi trọng chuyện lễ tiết như ngày xưa.
Bà Nhung cáu.
_Ông không hiểu hay cố tình không hiểu. Ông là một người mở trường học, ông phải dạy con sống cho đúng chứ ? Biết rằng đây là chuyện riêng tư của chúng nó nhưng nếu chúng ta không can thiệp vào, tôi và ông không xứng đáng làm cha mẹ của nó. Tôi không muốn con bé đó khổ như tôi.
Ông Cao buồn hẳn.
_Xin lỗi bà. Tôi không cố ý gây ra tất cả những chuyện này.
Nắm tay ông Cao. Bà Nhung an ủi.
_Tôi hiểu tấm lòng của ông. Tôi chưa bao giờ giận ông. Chuyện đã qua rồi thì hãy cho qua đi, bây giờ chúng ta phải hợp sức để giúp thằng con trai.
_Tôi cũng muốn làm như thế lắm nhưng mà bằng cách nào. Bà thừa hiểu thằng Vũ không hề muốn gặp chúng ta, làm sao nó chấp nhận để cho chúng ta can thiệp vào cuộc sống của nó ?
Bà Nhung mỉm cười.
_Ông không cần phải lo. Tôi biết cô bé kia có thể giải quyết hết tất cả mọi chuyện. Ông có tin được rằng, chính cô bé đó sẽ giúp thằng Vũ lấy lại được nụ cười, niềm vui và niềm tin vào cuộc sống không ?
Ông Cao quan sát Hương thật kĩ. Ông không nhận ra được nhiều thế mạnh của Hương nhưng ông tin những lời mà vợ ông nói là hoàn toàn đúng.
Bà Nhung nói tiếp.
_Chúng ta có thể khiến thằng Vũ quay về nhà và nhận lại gia đình hay không cũng phải nhờ vào cô bé đó. Tin tôi đi, tôi không nhìn nhầm đâu.
Nghe vợ khẳng định như thế, ông Cao vui mừng, nếu Hương thực sự làm biến đổi được con người của Vũ thì ông không còn niềm vui và mong ước nào nữa. Ông cầu mong Hương có thể thực sự làm được những việc đó. Mong Hương thực sự là một nửa còn thiếu của Vũ. Nếu không tất cả những việc mà hai ông bà đang cố làm sẽ tạo nên một bi kịch nữa đối với cuộc đời Vũ.
Hội ý xong, ông Cao hỏi Hương.
_Cháu có thể cho chú biết tên và nhà cháu ở đâu được không ?
Hắn ngửi thấy mùi nguy hiểm và cạm bẫy trong câu nói của ông Cao. Hắn không muốn bố mẹ hắn tìm đến nhà Hương. Hắn biết bố mẹ hắn định âm mưu làm gì. Hắn sợ hãi khi nghĩ rằng Hương đang giăng bẫy hắn, hắn không muốn bị biến thành một con cá mắc vào lưới và một con rối cho Hương ti