
Sự Trả Thù Ngọt Ngào (My sweet lovely day)
Tác giả: mysweetlovelyday
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 3215971
Bình chọn: 8.5.00/10/1597 lượt.
g giả làm người yêu anh lại không làm được. Chẳng phải anh đang sợ tôi quyến rũ anh là gì ?
Hắn cứng họng. Hắn không đối lý được với Hương. Hắn nhận ra, Hương là một cô gái bí ẩn, tính cách rất kì lạ. Có lúc hắn cảm thấy hắn thật đáng trách và đáng khinh khi bắt nạt một cô gái hiền lành và nhút nhát như Hương, nhưng cũng có những lúc hắn thấy rằng Hương không phải là một cô gái dễ để cho người khác bắt nạt. Ngay như lúc này, người bị bắt nạt và chèn ép không phải là Hương mà là hắn.
Kéo hắn lại gần bàn ăn. Hương bảo hắn.
_Chuyện đó nói sau. Bây giờ chúng ta cần phải ăn.
Kệ để bát nhà hắn quá cao. Hương nhăn nhó.
_Anh lấy chén bát đi. Tôi thấp thế này làm sao mà lấy.
Hắn đành phải giúp Hương. Hắn lấy hai cái đĩa, mấy cái bát, hai đôi đũa và hai cái thìa.
Hương cười tươi.
_Không ngờ anh sống một mình mà chuẩn bị nhiều bát đĩa thế này. Xem ra anh là người rất cẩn thận !
Hắn im lặng nhìn Hương. Hắn hoàn toàn mù mờ, hoàn toàn không hiểu gì. Xem ra không chỉ tính cách của hắn kì lạ, mà ngay cả Hương cũng thế. Tính cách của hắn là sự kết hợp giữa nóng và lạnh, còn tính cách của Hương là sự kết hợp giữa hiền dịu và dữ dằn.
Thấy hắn chỉ đứng im nhìn mình không chớp. Hương giục hắn.
_Anh còn đứng đấy làm gì, còn không mau ngồi xuống ăn đi.
Hắn làm theo. Kéo ghế, ngồi xuống. Hắn nhìn những món ăn mà Hương nấu. Thêm một lần nữa, hắn không nói được gì. Hắn hoàn toàn thấy mình đang lạc vào một giấc mơ.
Giấc mơ này quá êm đẹp, quá hạnh phúc và ngọt ngào, hắn không muốn tỉnh lại để rồi nhận ra hắn đang cô đơn, đang sống cô độc, đang không có ai quan tâm và chăm sóc. Hắn sợ phải sống thui thủi trong căn nhà lạnh tanh không có một chút hơi ấm của tình người này.
Từ khi Hương xuất hiện, Hương đã biến hắn thành một con người yếu đuối. Hai lâu đài mà hắn cố công xây nên hơn mười năm nay đang dần vỡ vụn và tan biến.
Đơm cơm cho hắn. Hương gõ nhẹ vào bát. Tiếng boong kêu lên thật êm tai. Hương hỏi hắn.
_Anh có biết bát đĩa cũng có thể tạo nên âm thanh và giai điệu không ?
Hắn gật đầu đáp như một cái máy.
_Biết.
_Anh có biết gõ không ?
Hắn lắc đầu.
_Không.
Hương bật cười.
_Anh thật buồn cười ! Vừa lúc nãy anh nói là biết, bây giờ lại nói là không.
Anh không tài nào dứt ra khỏi ánh mắt và khuôn mặt của Hương. Thấy Hương cứ cười với mình mãi, mặt hắn bắt đầu đỏ dần lên. Hắn nhận ra hắn không tài nào quay trở về con người lạnh lùng và phòng thủ trước đây. Hắn đã bị Hương cuốn hút mất rồi.
Cầm lấy một chiếc đũa. Hương nói.
_Anh nghe nhé ! Tôi bắt đầu gõ đây !
Hương gõ nhẹ vào từng cái bát và từng cái chén. Hắn chăm chú lắng nghe. Mắt hắn nhắm lại, đầu hắn hoàn toàn trống rỗng. Hắn đang mơ đến một dòng suối, đang mơ được hòa mình vào thiên nhiên. Hắn thấy có muôn bông hoa nở khắp nơi, ánh mắt trời chói chang đang chiếu sáng lên khung cảnh mà hắn đang hòa mình vào. Hắn đang cười, đang đùa giỡn cùng cây cỏ và sóng nước. Hắn đã trút bỏ hết được mọi ưu phiền, bực bội và đau khổ trong lòng.
Bàng hoàng hắn mở bừng mắt. Hắn nhìn Hương như bị thôi miên. Hương bị tiếng nhạc và những âm thanh chén bát làm Hương thích thú. Hương không biết rằng hắn đang chiêm ngưỡng và đang ngắm nhìn mình.
Cả hai im lặng không nói gì. Tiếng nhạc làm cầu nối trái tim cho hai người. Họ nghe con tim mình đang đập rộn rã trong lồng ngực.
Kết thúc bài nhạc của mình. Hương ngẩng mặt lên hỏi.
_Anh thấy thế nào ? Có hay không ?
Thấy hắn cười. Hương sững sờ. Mặt Hương đỏ bừng. Nụ cười của hắn làm Hương không thở nổi. Những cảm xúc mãnh liệt như những con sóng đang xô vào ghềnh đá đang ùa vào tâm trí Hương. Lồng ngực Hương đang rộn rã những nhịp trống thật to. Hương lắng nghe hơi thở, lắng nghe tiếng nói của con tim mình.
Hương hoàn toàn không thể điểu khiển được cảm xúc của bản thân. Bây giờ Hương giống như một con ong đang bay theo mùi của một bông hoa. Hương cần bông hoa ấy, cần nó cho Hương mật và sự sống của chính mình.
Nụ cười dần nở trên môi Hương. Hương đáp lại nụ cười của hắn. Căn phòng đã biến thành trống không. Thời gian ngừng trôi, cảnh vật hoàn toàn biến mất. Lúc này chỉ còn hắn và Hương. Cả hai nhìn thẳng vào mắt nhau, cùng cười với nhau, họ không nói gì cả nhưng những ngôn từ mà họ trao nhau có sức mạnh hơn ngàn lời nói.
Hắn và Hương không uống rượu nhưng cả hai đã chuếch choáng say, men tình ái mạnh hơn rượu, mạnh hơn lửa. Họ đang thiêu đốt nhau, đang khiến người kia chao đảo, họ cho rằng họ đang rất tỉnh táo nhưng thực ra cả hai đều đã mê mẩn hết cả rồi.
Hương gắng gượng lấy lại tự chủ. Tối hôm qua, Hương dự định tìm đến nhà hắn để tính xổ và để trả thù hắn vì hắn đã dám sỉ nhục và làm gãy cổ tay mình nhưng cuối cùng Hương lại chính là người mang lại niềm vui, và niềm tin cho hắn. Hương không trả thù hắn mà ngược lại Hương đang ban ơn cho hắn.
Cơn gió thổi qua cửa sổ rồi vòng vào trong nhà. Gió làm mái tóc Hương bay lên. Hình ảnh này của Hương khiến hắn ngây người, hắn nhìn Hương bằng đôi mắt si dại. Hắn biến thành một thằng ngốc, một kẻ si tình như một nhà thơ. Nếu hắn là một nghệ sĩ thì có lẽ hắn đã tìm thấy nguồn