
ên giường. Mặt hắn đỏ bừng, hắn không thở được, con tim hắn đang lạc lối.
Vươn vai, Hương đi vào phòng tắm nhà hắn. Hương nhìn chiếc bàn chải đánh răng, kem cạo râu, xà bông tắm và những đồ dùng dành cho đàn ông của hắn. Hương che miệng cười.
Cảm giác của Hương bây giờ rất lạ, có lúc Hương thấy không còn là chính mình nữa, có lúc Hương lại muốn quay về con người trước kia. Dù là ai thì mối quan hệ với hắn là không thể chối cãi được. Cả hai chị em Hương đã khiến hắn rối trí và bị động, hắn không biết làm thế nào để đối phó với Hương. Bình thường hắn thấy Hương rất hiền nhưng ngay sau đó Hương làm cho hắn khiếp hãi vì chính hắn lại bị Hương điều khiển.
Rửa mặt, chải đầu. Hương hài lòng vì có một buổi sáng khác những buổi sáng thường ngày. Hôm nay Hương không muốn quay về là Hương của trước đây nữa, Hương muốn mình trọn vẹn là Hồng. Hương muốn biết khi mình mang tính cách này, cuộc sống của Hương sẽ thay đổi như thế nào.
Hương lướt qua phòng hắn mà không thèm nhìn hắn. Hương đang mải suy nghĩ đến chuyện khác, ánh mắt Hương thật gian, Hương đang tính đến chuyện hành hạ hắn. Hương muốn cho hắn nếm mùi một ngày khổ ải là gì, hắn đã hành hạ Hương nhiều rồi, đã đến lúc hắn nên nhận lại những gì mà hắn đã gây ra cho Hương.
Đi xuống nhà bếp, mở tủ lạnh. Hương hài lòng, không ngờ mặc dù là đàn ông nhưng hắn lại sắp xếp cuộc sống của mình một cách ngăn nắp và cẩn thận như thế này.
Căn nhà hắn sạnh sẽ, mùi nước hoa sịt phòng tràn ngập khắp nơi. Nhìn tủ lạnh đầy ắp thức ăn. Hương biết hắn tự nấu ăn. Lại thêm một điểm nữa ở hắn khiến Hương hài lòng.
Mặc dù tay đau, nhưng không có nghĩa Hương không làm được gì. Lúc hắn dậy, hắn thấy Hương đang sử dụng nhà bếp của hắn để nấu ăn.
Mắt hắn mở to, hắn đứng chôn chân ở giữa căn phòng, đôi mắt hắn đỏ hoe. Đã lâu lắm rồi kể từ khi mẹ hắn mất, hắn mới thấy có một người phụ nữ xuất hiện trong bếp của hắn.
Hắn không biết là hắn đang mơ hay đây là hiện thực ? Nếu những hình ảnh này là thật, phải chăng thực sự hắn đã gặp được thiên thần của cuộc đời mình ?
Quay đầu nhìn ra cửa, thấy hắn đã dậy. Hương giục.
_Anh còn không mau đến đây ăn sáng đi.
Hắn chỉ đứng im không nhúc nhích. Bực mình, Hương dơ cái thìa lên cao.
_Này anh ! Anh sống thì phải có công bằng chứ ? Anh không thấy là tôi là người có công nấu ăn thì ăn phải dọn chén bát và đơm thức ăn, không lẽ tôi phải làm tất ?
Hắn im lặng không nói gì. Hương nghiến răng.
_Anh muốn tôi chửu anh đây mà ! Được thôi, nếu anh đã thích thì tôi chiều.
Đặt mạnh thìa xuống cái xoong vừa mới nấu canh. Hương xăm xăm bước lại gần hắn. Hương nheo mắt hỏi.
_Anh bị người khác bắt mất hồn rồi đúng không ? Trông anh ngơ ngác như người vừa mới tỉnh lại sau một giấc ngủ dài ?
Hắn nắm chặt lấy tay Hương, mắt nhìn thẳng vào mặt Hương. Hắn run giọng hỏi.
_Cô nói đi ! Có phải tất cả những điều này chỉ là một giấc mơ, chỉ là do tôi tưởng tượng ra ?
Hương sờ vào trán hắn. Hương ngó nghiêng.
_Lạ nhỉ ! Người bị ốm ở đây là tôi, mà tôi có mê sảng đâu. Tại sao anh lại nói ra những câu như người bị sốt nên nói nhảm thế ?
Hắn siết tay Hương thật mạnh. Hương nhăn nhó.
_Buông ra ! Anh mà còn dám bẻ gãy thêm một bên tay của tôi nữa thì dù có phải giết anh tôi cũng làm.
Hắn nâng cằm Hương lên. Hắn vẫn chưa thoát được giấc mơ của mình.
_Cô có đúng là đã mang lại niềm tin và niềm vui cho tôi không hay là cô đang tìm cách quyến rũ tôi để trả thù tôi ?
_Cốp !
Hương gõ mạnh vào đầu hắn. Thổi phù móng tay, Hương nói.
_Quyến rũ cái đầu anh ! Anh tưởng anh là ai ? Nếu thực sự yêu và thích ai đó, anh không phải là ứng cử viên đầu tiên của tôi.
Hắn mở to mắt nhìn Hương. Miệng hắn nhếch lên.
_Cô đang ám chỉ thằng em trai của tôi chứ gì ?
Hương lừ mắt.
_Đây là chuyện riêng tư và cá nhân của tôi. Tôi không việc gì phải nói cho anh biết.
Hắn khinh khỉnh đáp.
_Cô nói đúng. Cô chẳng là gì của cô cả, lẽ ra tôi không nên quan tâm đến người mà cô cố tính muốn quyến rũ là ai, nhưng Phong là em trai của tôi, tôi không cho phép cô được làm tổn thương nó.
Hương cười nhạt.
_Vậy anh thay thế Phong đi ! Chẳng phải anh luôn lo cho Phong là gì ? Nếu anh đồng ý trở thành bạn trai của tôi, tôi sẽ tha cho Phong. Thế nào, anh có đồng ý không ?
Mặt hắn tái lại. Hắn không thể tin được rằng, hắn cũng có ngày này. Hắn đang bị một cô gái sỉ nhục và đem ra làm trò đùa.
Làm sao hắn có thể chấp nhận tự biến mình thành một đồ chơi của ai đó, đặc biệt là đồ chơi của một cô gái mà có lần hắn đã bắt quỳ xuống, và coi khinh không khác gì con chó của hắn như Hương.
Thô bạo bóp chặt hai vai Hương. Hắn vằn mắt, môi mím chặt. Hắn căm phẫn quát.
_Cô im miệng ngay ! Cô mà nói thêm một câu nào nữa, cô đừng trách tôi.
Hương không coi những lời đe dọa của hắn vào đâu. Hương mỉm cười hỏi .
_Anh sợ rồi à ? Anh đã thích tôi rồi đúng không ?
_Vớ vẩn ! Tôi làm sao có thể thích một cô gái không ra gì như cô.
Hương dài giọng.
_Tội nghiệp cho tôi quá ! Nếu anh không thích tôi, anh cần gì phải cáu lên như thế ?
Ngay sau đó, Hương cười khì.
_Ngay cả bạn hôn anh cũng chấp nhận được, sao đón