Sự Trả Thù Ngọt Ngào (My sweet lovely day)

Sự Trả Thù Ngọt Ngào (My sweet lovely day)

Tác giả: mysweetlovelyday

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3216085

Bình chọn: 8.5.00/10/1608 lượt.

Cố đè nén tức giận, hắn hỏi.

_Ý của cô là cô muốn chặt bàn tay của tôi cho cô ?

Hương xanh mặt.

_Anh đang nói cái quái gì thế ? Tôi muốn nói là vì anh bẻ gãy cổ tay của tôi nên tôi không làm được việc gì. Tôi muốn anh dùng bàn tay của mình thay tôi làm tất cả những việc đó.

Phải mất một lúc hắn mới hiểu Hương đang nói gì. Hắn kích động hét lên.

_Cô muốn tôi biến thành người hầu của cô chứ gì ? Quên đi ! Tôi thà chặt cánh tay của mình còn hơn !

Hương thách thức.

_Anh chặt đi ! Để xem một công tử như anh thì làm được gì ?

Hắn tức điên người, hắn không ngờ hắn tự mình biến thành một thằng ngố khi đi cãi nhau với một con bé nhóc con và đáng ghét như Hương. Hắn nghĩ hắn đã bị điên rồi.

Không muốn cãi nhau lôi thôi với Hương, hắn định quay lưng bỏ đi vào trong nhà. Hương biết thế nào hắn cũng chuồn nên nói nhanh.

_Nếu anh không mở cổng cho tôi. Tôi sẽ tự trèo vào trong, rồi sau đó đập phá nhà anh cho anh xem.

Hắn không chịu đựng được hơn nữa rồi. Hắn mở cổng, từ sáng đến giờ hắn đã phải cố kìm nén, cố không tức giận, thế mà Hương chịu hiểu, Hương còn cố tình tìm đến nhà hắn để gây sự, hắn sẽ cho Hương thấy chọc tức hắn thì Hương sẽ nhận được hậu quả gì.

Thấy hắn đã chịu mở cổng, Hương lướt qua người hắn nhanh như gió, Hương đi thật nhanh vào nhà hắn.

Hắn đứng bất động, những hành động kì lạ của Hương khiến hắn ngơ ngác, hắn không hiểu Hương vào nhà hắn làm gì.

Lợi dụng sự ngơ ngác của hắn. Hương sập luôn khóa cổng. Đứng trong sân nhà hắn, Hương cười thật đáng ghét.

_Để xem anh vào nhà bằng cách nào ?

Tức giận, phẫn nộ vì bị Hương sỏ mũi. Hắn quát ầm lên.

_Cô có mau mở cổng ra không ?

Hương đi qua đi lại trên sân. Vừa đi Hương vừa cười tỉnh bơ như không.

_Anh có chân mà đúng không ? Có chân thì tự trèo vào nhà đi. Tôi đâu có cấm anh.

Người hắn run lên vì giận dữ, chưa có người nào trêu tức hắn và chọc giận hắn như Hương.

Hắn đứng ở ngoài, Hương đứng trong sân, cả hai đang thách thức nhau. Hắn hét.

_Con cóc kia ! Cô có mau mở cổng không ?

Hương hét trả lại.

_Anh tự trèo vào đi !

Cơn mưa xối xả bắt đầu trút xuống đầu hai người. Hắn than thầm, đây là nhà của hắn, nếu hắn phải dùng cách trèo vào trong thì còn gì là mặt mũi của hắn nữa, nhưng nếu không vào nhà hắn sẽ bị ướt hết.

Thấy trời mưa Hương đã chạy ngày vào trong nhà rồi. Mặc hắn quát thế nào thì quát, Hương cũng nhất định không chịu mở cổng cho hắn. Cuối cùng hắn phải trèo vào trong.

Cơn giận trong hắn đã lên đến đỉnh điểm. Hắn có nguy cơn bẻ gãy thêm một cánh tay nữa của Hương.

Hương đang ngồi trên ghế xô pha nhà hắn. Hắn hầm hầm đá mạnh cánh cửa. Hàm răng hắn siết lại. Hắn tức tối gầm lên.

_Cô muốn chết đúng không ? Nếu cô muốn chết, tôi sẽ toại nguyện cho cô.

Hương dơ cánh tay gãy lên. Hương giả vờ ngây thơ hỏi.

_Này anh ! Anh đã bẻ gãy một cánh tay của tôi rồi. So với những gì mà anh gây ra cho tôi thì có thấm vào đâu. Sao anh nói là anh muốn trả nợ cho tôi ? Anh chỉ việc trèo vào trong nhà mà đã không chịu được rồi à ?

Hương làm bộ thương hại hắn.

_Anh làm tôi thất vọng quá !

Hắn tức bầm gan.

_Tất cả đều là do cô tự chuốc lấy. Cô nên trách bản thân cô ngu ngốc nên mơi dám trêu tức tôi.

Hương cãi lại.

_Dù tôi có trêu tức anh, anh cũng không nên dùng bạo lực với người khác như thế ? Anh coi tôi là gì, là một con vật cho anh giải trí hả ?

Hắn nghiến răng.

_Cô im đi ! Mau biến ra khỏi đây ! Nếu để tôi nhìn khuôn mặt đáng ghét của cô thêm một lúc nữa tôi không đảm bảo cô sẽ được ra về nguyên vẹn đâu.

Hương không lý gì đến lời đe dọa của Vũ. Hương chẳng coi những lời đe dọa của hắn vào đâu cả. Hồng không phải là Hương. Hồng gan dạ, nghịch ngợm và sẵn sàng đánh nhau với người khác nếu dám xúc phạm đến mình.

Hương tỉnh bơ hỏi hắn.

_Anh có gì uống được không ? Lúc nãy cãi nhau với anh tôi khát nước quá.

Hắn giận run người. Hương tưởng Hương là ai ? Ngay cả người thân của hắn, hắn cũng không cho phép được vào nhà hắn. Thế mà Hương, chẳng những Hương nhốt hắn ở ngoài cổng, Hương còn tự nhiên hỏi hắn có gì uống không ?

Hắn chưa kịp mở miệng nói câu gì, Hương bắt đầu lục tìm tủ lạnh nhà hắn. Hắn phải vuốt mặt mấy cãi cho bình tĩnh, hắn sợ rằng ngay lúc này hắn muốn bóp chết Hương.

Hương khen hắn.

_Nhà anh thật đẹp và thật sạch sẽ. Tôi thích căn nhà này của anh. Anh sống một mình ở đây hay anh sống cùng với bố mẹ ?

Hương che miệng cười.

_Tôi quên mất anh là một kẻ cô độc và lạnh lùng nên đương nhiên anh thích sống một mình hơn.

Lúc này người hắn là một khối thuốc nổ, mỗi một câu nói và hành động của Hương như châm thêm một cái ngòi cho hắn. Hắn đã vượt quá giới hạn chịu đựng rồi.

Hương đã tìm thấy bếp của hắn. Mở tủ lạnh, mắt Hương mở to khi thấy một cái bánh sinh nhật. Tự nhiên Hương không muốn chọc phá hắn nữa.

Hương đứng im nhìn chiếc bánh sinh nhật mang tên hắn. Hương cảm nhận được nỗi buồn và cô đơn của hắn.

Nước mắt trên khóe mi Hương lăn dài, Hương đang khóc thương cho hắn. Hương bàng hoàng sờ lên má mình. Thấy lòng bàn tay mình ẩm ướt vì nước mắt. Hương không dám tin là mình có thể khóc khi đang mang suy nghĩ


The Soda Pop