
đầu, Hương tự hỏi những chuyện quái lạ xảy ra với Hương từ ngày hôm qua đến giờ là gì ? Tại sao tất cả đều bí ẩn và lạ lùng như thế ?
Loạng choạng, Hương cố gắng rời khỏi thư viện, ánh mắt Hương thất thần như một người đang bị chìm trong một giấc mơ ngọt ngào. Má Hương vẫn còn nóng bừng, trái tim Hương đang muốn rụng xuống vì nhịp đập của nó đang nhanh hơn bình thường gấp mấy lần. Hương sợ rằng ngay cả đầu óc của Hương cũng mụ mị hết cả rồi. Không ngờ chỉ một nụ hôn của hắn, hắn thực sự đã biến Hương thành một kẻ ngớ ngẩn.
Bọn con trai đi qua Hương, họ phải ngoái đầu lại nhìn, vì trông Hương lúc này dễ thương quá, nụ hôn của hắn làm hai má Hương đỏ hồng, làm ánh mắt Hương long lanh mơ màng. Bây giờ trông Hương giống như hoa cỏ của mùa xuân.
Ra trạm xe buýt, Hương bắt chuyến xe buýt số 08 để về nhà. Do Hương bị gãy tay lại bị ốm nên bà Dung không còn bắt Hương làm việc gì. Về đến nhà, Hương nhanh chóng tắm rửa, sau đó lôi sách ra đọc.
Nếu tối hôm qua, bố mẹ Hương bị sốc vì sự thay đổi ngoại hình của Hương thì hôm nay họ kinh ngạc khi nhìn vào khuôn mặt đỏ hồng, nhìn cử chỉ thẹn thùng và ngượng ngùng của Hương. Họ ngơ ngác không hiểu gì cả. Họ thấy sao càng ngày Hương càng có nhiều hành động kì lạ như thế ?
Bữa cơm tối, Hương không muốn ăn. Từ lúc bị ốm cho đến giờ, Hương không còn cảm giác thèm ăn hay muốn ăn gì nữa. Cứ nghĩ đến thức ăn là Hương lại muốn nôn. Nếu trước kia ăn giúp Hương giảm stress và buồn phiền thì nay ăn chỉ khiến Hương thêm mệt mỏi và bị stress nhiều hơn.
Đang đọc sách, Hương cảm thấy buồn ngủ. Hương gục đầu xuống bàn. Hương thấy linh hồn hình bay lên, mở cánh cửa phòng trắng, Hương gặp chị gái.
Hồng mỉm cười hỏi Hương.
_Thế nào, cả ngày hôm nay em thấy thoải mái khi là chính mình chứ ?
Hương kinh ngạc hỏi.
_Có phải chính chị là người đã gây ra tất cả mọi chuyện đúng không ?
Hồng cười tươi.
_Cuộc sống như thế mới vui chứ ? Đã đến lúc em được nghỉ ngơi rồi. Chị cần mượn tạm thể xác của em.
Hương run run hỏi Hồng.
_Chị định làm gì ? Em xin chị đừng biến cuộc sống của em thành một đống hỗn độn như thế ?
Hồng vỗ vai Hương.
_Em yên tâm, chị sẽ không làm chuyện gì quá đáng đâu. Em không thấy là nhờ chị mà em đang có một cuộc sống khác và mọi người cũng đang đối xử khác với em đấy à ?
Hương cúi đầu đáp.
_Vâng. Em cám ơn chị.
Hồng vẫy tay chào chào Hương. Một loáng thoáng sau đó, Hương mở bừng mắt, cánh tay bị gãy đau nhức khiến Hương khó chịu.
Đặt mạnh cuốn sách xuống bàn, Hương cau có.
_Tên chết tiệt kia ! Tối hôm nay tôi sẽ hành hạ anh cho bõ ghét, hãy chờ đấy !
Mở tủ quần áo, chọn một bộ váy ưng ý. Hương thay quần áo, chải lại tóc. Cầm túi sách, Hương muốn rời khỏi nhà.
Đi ra phòng khách thấy bố mẹ đang xem phim, thằng em trang đang đọc truyện tranh bên cạnh. Hương bảo Tuấn.
_Em đi vào phòng của em đọc truyện của em đi. Đọc ở một nơi thiếu ánh sáng thế này em sẽ sớm bị hỏng mắt.
Giọng nói của Hương hoàn toàn trở nên vô cảm và lạnh lùng. Bố mẹ Hương và thằng Tuấn vội ngước mắt lên nhìn Hương không chớp.
Họ ngơ ngác không hiểu gì cả, Hương thực sự khiến họ bị đảo điên. Hương không những tính cách lúc nắng lúc mưa, Hương còn hành động một cách rất kì lạ nữa.
Tuấn nhìn Hương như muốn cố hiểu vì sao từ tối hôm qua đến giờ, Hương không còn là Hương của trước kia.
Hương cau mày.
_Thế nào, chị nói gì em có nghe không ?
Tuấn ớn khi nghe giọng điệu lạnh lùng của chị gái. Đứng lên, quay lại nhìn chị gái một cái, Tuấn đi về phòng của mình.
Ông Sơn và bà Dung im lặng nhìn Hương. Hương bảo cả hai.
_Tối hôm nay con phải đi dự tiệc sinh của một người bạn nên có thể con sẽ về muộn. Bố mẹ không phải chờ con, khi nào con về, con sẽ tự mở cổng.
Ông Sơn kinh ngạc hỏi Hương.
_Bố không nghe con nhắc đến tiệc sinh nhật của một người bạn nào đó ? Không lẽ đó là tiệc sinh nhật của cậu bạn lúc sáng ?
Hương cáu.
_Con nói gì thì bố cứ biết như thế đi. Con đã kết bạn và làm quen với mọi người đúng như bố mẹ mong ước, bố mẹ còn muốn gì nữa. Đã là bạn thì phải đi dự tiệc sinh nhật của bạn, hay là bố không cho con đi ?
Ông Sơn thấy choáng váng. Ông không hiểu tại sao cứ tối đến, Hương lại trở nên dữ dằn và đáng sợ như thế này ? Tính cách của Hương bây giờ khác hoàn toàn lúc sáng và buổi chiều.
Ông Sơn mong có ai đó giải thích cho ông hiểu lý do tại sao, nếu cứ phải sống trong tình trạng mập mờ kiểu này, ông sợ ông sẽ phát điên lên.
Bà Dung đã nếm mùi của Hương nên bà chỉ đơn giản hỏi.
_Bạn của con sống cách đây có xa không ?
Thực ra tối nay Hương dự định đi tìm Vũ, sau đó tính xổ với hắn, Hương không đi dự tiệc sinh nhật của ai cả. Hương nói dối.
_Bạn con sống ở gần đây, nếu đi xe ôm chỉ mất khoảng mười phút thôi.
Nhìn cánh tay đau của con gái. Bà Dung khuyên.
_Con đang bị cảm cúm, lại bị gãy tay. Theo ý của mẹ, tốt nhất con nên ở nhà, chắc bạn con cũng sẽ hiểu cho con thôi.
Hương cười nhạt.
_Chính vì con bị bệnh như thế này con càng phải đi ra ngoài, con phải cho bạn con thấy, con không phải là một kẻ hèn nhát.
Ông bà Dung rùng mình, nhìn Hương lúc này thật đáng sợ. Họ không hi