
Sự Trả Thù Ngọt Ngào (My sweet lovely day)
Tác giả: mysweetlovelyday
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 3215692
Bình chọn: 7.5.00/10/1569 lượt.
ốn khỏi trại tâm thần.
Bầu trời đã chuyển sang mùa thu, những chiếc lá vàng rơi rụng đầy xuống đường. Bàn chân Hương giẵm lên những chiếc lá khô nghe lạo xạo.
Hương yêu mùa thu, yêu màu vàng của lá và của hoa. Mùa thu mang lại cảm giác buồn phiền và trống trải cho Hương.
Thấy đường đã bớt xe hơn, Hương băng sang đường, Hương đi không nhanh cũng không vội. Những bước chân yếu ớt loạng choạng làm Hương khó nhọc để cố gắng thoát ra khỏi con đường đầy xe cộ thế này.
Khi đèn chuyển sang màu xanh, từng chiếc xe rời khỏi vạch trắng kẻ đường. Họ vùn vùn phóng qua Hương. Hương cảm giác tê lạnh và hốt hoảng, đầu Hương choáng váng vì đau, mắt Hương tối xầm. Hương đang mất dần đi ý thức và mất dần đi khả năng quan sát.
Hương thấy mình đang rơi xuống một cái hố sâu đen ngòm, linh hồn Hương đang thét gọi và rời xa khỏi thể xác. Hương thấy mình càng ngày càng lạc lối. Hương muốn khụy ngã.
Một chiếc xe ô tô lao nhanh về phía Hương. Nếu bình thường còn tỉnh táo và còn sức khỏe, Hương sẽ dừng lại và chờ cho chiếc xe ô tô kia đi qua nhưng lúc này Hương đã mất dần đi cảm giác, Hương không còn phân biệt được đâu là đâu, không còn biết nguy hiểm đang đến gần mình. Hương cứ thế bước đi.
_Két !
Chiếc xe phanh gấp, bánh xe cọ sát mạnh vào nền xi măng tạo nên những âm thanh nghe chói tai và rùng rợn.
Âm thanh đó khiến Hương giật mình, Hương ngơ ngác ngước mắt nhìn chiếc xe ô tô dừng trước mũi chân mình. Người Hương lạnh toát, Hương quá sợ hãi.
Hương không tránh đường cho chiếc xe ô tô đi mà ngược lại Hương chỉ biết đứng im, mặt mày tái nhợt, cơ thể mềm nhũn. Hương sắp ngất vì quá sợ.
Tài xế xe hầm hầm mở cửa. Anh ta quát.
_Cô có mắt không hả ? Sao cô dám qua đường khi đèn đã chuyển sang màu xanh thế kia ?
Hương không trả lời anh ta. Mắt Hương nhìn dán chặt vào đầu xe ô tô. Hương nhìn như bị thôi miên. Hình như đầu xe ô tô có thứ gì đó quyến rũ lắm nên Hương không thể dứt ra được.
Anh ta thấy Hương không chịu rời đi, cũng không chịu mở lời xin lỗi. Anh ta hung hăng tiến đến gần Hương.
_Tôi nói gì cô có nghe không hả ? Còn không mau đi đi !
Một giọng trầm ấm và oai nghiêm vang lên.
_Phúc ! Đừng làm cô ấy sợ !
Nghe giọng của người đàn ông lạ. Tài xế xe liền hạ ngay giọng xuống.
_Vâng. Thưa anh !
Người đàn ông lạ mở cửa xe ô tô rồi bước ra. Anh ta tiến đến gần Hương. Ngắm nhìn Hương từ đầu xuống chân, ánh mắt anh ta lóe lên những tia sáng kì dị. Chắc anh ta thấy Hương là một cô gái kì quái, dáng điều ngơ ngẩn như một con ngố, bộ quần áo bệnh nhân mặc trên người càng khiến Hương trông kì lạ hơn.
_Cô không sao chứ ?
Hương giật mình ngẩng đầu lên nhìn anh ta. Hương đứng im bất động, nước mắt trên mi rơi xuống. Hương không nói gì với anh ta cả. Hương chỉ biết khóc và khóc thôi.
Anh ta lặng thinh nhìn Hương. Trông Hương lúc này giống như một con chó con bị bỏ rơi và lạc đường nên mới nhìn anh ta bằng ánh mắt cầu xin và tội nghiệp như thế. Tự nhiên anh ta thấy động lòng thương xót.
Hương lả dần, người Hương ngã về phía sau. Hương nghĩ rằng mình đang rơi xuống một vực thẳm không đáy. Hương nở một nụ cười mãn nguyện vì cuối cùng Hương cũng có thể chết, cũng có thể ra đi.
Một bàn tay ấm áp và mạnh mẽ ôm lấy lưng Hương. Cơ thể Hương nhẹ bỗng, anh ta vội bế lấy Hương.
Đầu Hương dựa vào ngực anh ta, hai dòng lệ trên má chảy dài. Khuôn mặt tái nhợt không có sức sống, cơ thể Hương không ngừng run rẩy. Hương quá yếu ớt, quá mệt mỏi.Hương cần ngủ, cần lấy lại tinh thần và sức khỏe của mình.
Anh ta lay gọi Hương.
_Này cô !
Mặc dù có nghe tiếng của anh ta nhưng Hương không làm sao mở miệng để trả lời anh ta. Miệng Hương khô đắng, lời nói bị nghẹt trong cổ họng. Hương chỉ có thể nghe mà không thể nói gì.
Anh ta bất nhẫn nhìn Hương. Không thể bỏ mặc một cô gái ốm yếu và không có sức để đi ở ngoài đường. Anh ta đành bế Hương lên xe ô tô của mình.
Tài xế xe kinh ngạc nhìn sếp. Đây là lần đầu tiên anh ta thấy sếp chịu quan tâm đến một cô gái xa lạ không quen biết.
Ôm Hương trong lòng. Anh ta giục tài xế.
_Mau đi thôi !
Nhìn Hương một cái. Tài xế xe hỏi.
_Thưa anh ! Chúng ta đi đâu đây ? Anh có muốn em lái xe đến bệnh viện không ?
Anh ta nhìn Hương đang nằm yên trong lòng mình. Anh ta lắc đầu bảo.
_Không cần ! Cậu lái xe đưa tôi về nhà.
Miệng anh ta há hốc, mắt mở to vì kinh ngạc. Không hiểu sếp định làm gì mà bảo mình đưa cô gái kia về nhà riêng ?
Mặc dù còn nhiều thắc mắc như thế nhưng anh ta không dám làm trái lệnh sếp hay dám ho he hỏi gì. Anh ta không muốn bị sếp mắng và nổi giận vì dám xen vào chuyện cá nhân của sếp.
Khẽ cựa mình, Hương mở mắt. Mùi nước hoa hồng xịt phòng phả vào mũi Hương. Mắt Hương nhìn lên trần nhà. Hương thấy mình đang nằm trên một chiếc giường rộng lớn và sang trọng. Màn, ga rải giường, nệm đều có màu trắng. Chiếc giường làm cho Hương liên tưởng, Hương đã được lên thiên đường. Hương tự hỏi phải chăng mình đã chết ?
Nở một nụ cười nhẹ nhõm. Hương mừng vì mình không còn phải tiếp tục sống một cuộc đời khổ đau nữa. Từ nay thiên đường là nhà, là nơi ẩn náu an toàn và hạnh phúc của Hương.
_Cô đã