
yện con nối dõi không?– Sao em hỏi chuyện này? – Minh Vương ngỡ ngàng cúi xuống nhìn vào mắt cô, muốn tìm hiểu ý nghĩ thực sự trong đầu cô.Nghe vậy Như Tuyết đảo mắt không biết trả lời thế nào. Chuyện này cô cũng suy nghĩ lâu rồi nhưng khôn quá chú trọng bởi anh chưa từng đề cập đến. Chỉ là tuần trước về nhà ăn sinh nhật hai tuổi của cháu trai, mẹ cô có tâm sự cùng cô chuyện con cái. Bà lo bên nhà mẹ chồng muốn có người nối dõi, với lại Ánh Dương cũng lớn rồi, sinh thêm đứa nữa là phù hợp nhất. Nghĩ kỹ cô cũng thấy đúng, chỉ là lo lắng con gái sẽ không thích nếu phải chia sẻ tình thương với em và cô cũng cần bàn bạc với anh trước.– …Mẹ không nhắc với anh…chuyện này sao? – Cô dè chừng thăm ý anh.Nghe vậy anh phì cười, véo mũi cô đáp:– Thì ra em là vì mẹ…Ngốc ạ, em thấy bây giờ mẹ còn thời gian quan tâm đến chuyện của chúng ta không?Vẻ mặt thoải mái của anh giúp cô thở phào trong lòng, gật gù ngẫm nghĩ. Đúng là mẹ chẳng còn thời gian quan tâm đến chuyện gì ngoài chuyện của bố. Hai người càng ngày càng trẻ hóa tình cảm. Bọn họ bắt đầu thích không gian riêng, cùng nhau đi du lịch hưởng tuổi già và những khoảnh khắc mà quá khứ đã bỏ lỡ. Đó là lý do hai vợ chồng cô chuyển đến căn nhà cách ngôi biệt thự một đoạn. Vừa để mỗi bên có thế giới của hai người thoải mái, vừa để bố mẹ có nhiều cơ hội bên nhau vun đắp tình cảm. Tất nhiên hai ông bà vẫn quan tâm đến các cháu, dù sao cũng rất tiện lợi khi chỉ cách nhau một khoảng sân rộng. Hoàng thường xuyên sang vui đùa với Ánh Dương gần như ở cùng họ luôn. Còn về quan hệ của cô với chị chồng, đúng như Minh Nguyệt đã nói, quan hệ của hai người chẳng thân thiết gì cũng không xung khắc, chị ấy vẫn say sưa với niềm vui của mình, nhưng không còn bỏ bê con cái nhiều như trước nữa. Đó là một tín hiệu đáng mừng.– Thật ra bố mẹ không hề đặt nặng vấn đề con trai, vì thứ nhất đã có Hoàng làm cháu đích tôn, nếu muốn hai người có thể để nó thừa kế. Thứ hai, công ty đâu phải chỉ của một mình bố, bây giờ thời đại cha truyền con nối không phổ biến lắm, người nào có tài thì lên nắm quyền thôi…. Em thấy bố đâu ép được anh theo con đường của ông. – Minh Vương đưa tay xoa mặt cô, bình thản giải thích.Như Tuyết gật mạnh đầu đồng ý rối quay qua anh hỏi:– Vậy còn anh?– Anh không quan tâm đến nó. Chỉ cần là con của chúng ta anh đều yêu thương. Có điều…. Lúc trước em mang thai Ánh Dương anh không ở bên cạnh, vì vậy anh muốn bù đắp điều đó. – Anh nắm chặt tay cô chân thành nói.Nét mặt hối lỗi và đau xót của anh làm cô cảm động.Sau một hồi im lặng, cô liếc mắt nói bâng quơ:– Ừm…Anh…sẽ nhanh chóng được bù đắp thôi.– Thật không? – Minh Vương vội vàng hỏi lại vì sợ mình nghe nhầm. Cho đến khi nhìn thấy vệt hồng trên má cô anh mới bật cười thoải mái, ôm chầm lấy cô thì thầm – Vậy thì anh phải cố gắng từ bây giờ.Nói xong anh liền vồ về phía cô bằng tốc độ nhanh nhất của con sư tử săn mồi, tiếp tục làm nốt việc vừa rồi.Trong phòng lập tức vang lên tiếng kêu của Như Tuyết:– Đừng….buồn quá….không được động vào đấy.– Vậy chỗ này nhé.– Tắt…tắt đèn.Cuối cùng căn phòng chìm vào bóng tối nhưng không im lặng mà bắt đầu một bản nhạc của tình yêu lãng mạn và kế hoạch “đền bù” của Minh Vương.***********2. DIỄN KỊCH.Một buổi chiều thu mát mẻ, cơn mưa bất chợt kéo ngang qua để lại từng giọt nước tinh khiết vương *** trên mái nhà, rơi tự do xuống đất. Cùng lúc đó chuông reo báo hiệu buổi học kết thúc.Mọi người tranh nhau đứng ngoài cửa, rối rít gọi điện cho người thân bởi cơn mưa đến quá đột ngột, không ai chuẩn bị trước.Đứng ngoài cùng sát với mái hiên, Như Tuyết đưa tay hứng nước mưa theo thói quen ưa thích, miệng nở nụ cười bình thản, không hề gọi điện hay cuống quýt như những người khác.Cơn mưa mùa thu là đẹp nhất vì nó không quá dữ dội và thảm khốc như mùa hè, cũng không lạnh lẽo và dai dẳng như mùa đông. Nó chỉ nhẹ nhàng và thanh thoát như làn gió phớt qua tâm hồn để lại chút gì đó lãng mạn và cảm xúc khó nắm bắt.– Chị có tâm hồn thi ca quá nhỉ? Cứ như nữ thần vệ nữ thanh khiết trong thiên nhiên vậy?Bất chợt một giọng nói ngọt quá đến phát ngấy vang lên làm Như Tuyết bừng tỉnh, rụt tay về quay lại nhìn. Vẫn là mấy cô gái luôn gây sự với cô.Thực sự đến một ánh mắt nhìn họ cô còn cảm thấy lãng phí, những trò châm trọc và bới móc đó đã làm cô chán ngấy, chẳng buồn bận tâm từ lâu. Vì vậy cô chẳng nói gì, chỉ cười không chấp rồi bước đến chỗ khác yên bình hơn.Nào ngờ họ cứ quyết bám đến cùng. Hai cô gái vẫn ăn mặc thiếu vải và phong cách kiểu biển đỏ gạch chéo dành cho trường mầm non cùng nhau lấy điện thoại gọi cho người yêu, cố tình nói thật to để người bên cạnh nghe rõ.– Anh à, sao lâu đến vậy? Người ta mỏi hết chân rồi nè. Nhanh lên, không là em giận đó. Hừ.Giọng nói nhõng nhẹo đến chảy nước của Hoàn truyền đến tai khiến Như Tuyết rùng mình, đưa hai tay ôm lấy người, lặng lẽ lùi ra xa như tránh tà.Vừa cất điện thoại vào túi, cô ta đã quay sang nhìn cô rồi cười khinh khỉnh hỏi:– Chị không gọi cho chồng đến đón sao? Em nghe nói chồng chị rất cưng chị mà…. Hay đấy chỉ là lời đồn nhảm nhí? – Đúng đấy, trời mưa này bi