
cho mẹ một sự bất ngờ thôi.– Đúng vậy, mợ đừng trách cậu. Cậu đang trồng hoa hướng dương cho mợ đó. – Bé trai cũng lên tiếng giải thích.Lời của bé làm cô gái chấn động, ngỡ ngàng ngẩng mặt lên nhìn chồng không thể tin được. Anh đang trồng hoa hướng dương? Chẳng lẽ là do câu nói của cô mấy ngày trước, lúc họ xem phim có cảnh cánh đồng hoa hướng dương vàng rực. Cô chỉ vô tình thốt lên “đẹp quá”, vậy mà anh cũng nhớ kỹ sao?Từng giọt, từng giọt cảm động dần dần tràn từ tim ra ngoài, nước mắt cô lại tự động rơi tí tách trên khuôn mặt, nhưng đó là niềm vui sướng vì được quan tâm và sự xúc động sâu sắc.Nhẹ nhàng đưa tay lên lau giọt mồ hôi trên trán anh, vết sẹo nhỏ bên trán hồng hơn một chút vì nóng, cô dịu dàng nói:– Ngốc quá… Em chỉ nói vậy thôi mà.– Nhưng anh nghiêm túc…. Trên đời này việc làm ý nghĩa và hạnh phúc nhất của người chồng là khiến cho vợ mình vui vẻ. – Anh chân thành đáp, nắm lấy tay cô đưa lên miệng hôn, ánh mắt nhìn cô đằm thắm.Từ lời nói đến hành động âu yếm của anh làm người cô như muốn tan chảy. Mỉm cười với anh, mọi sự bực tức và khó chịu đã bay đi hết từ lâu, cô nhướn mày hỏi:– Vậy công việc của anh thế nào rồi?Vừa nói cô vừa nghiêng người sang bên để nhìn mấy luống đất trước mặt.– Anh đã nghiên cứu mấy ngày qua…. Mong rằng sẽ thành công. – Anh quàng tay ôm eo cô rồi xoay người lại để cùng cô ngắm nhìn thành quả lao động mấy tiếng đồng hồ của mình.Những luống đất ẩm đã được vun xới cẩn thận, mặt trên đều rải hạt giống và phân bón. Cô hài lòng gật đầu:– Không sao, nếu không thành công, lần sau chúng ta sẽ tiếp tục…. Được rồi, bây giờ ba người lập tức đi tắm rửa sạch sẽ ngay.Vừa nói cô vừa làm bộ hai tay chống nạnh rất đanh đá. Sau đó tất cả bật cười ha hả.Tiếng cười vang vọng khắp khu vườn. Ánh hoàng hôn phản chiếu bóng dáng họ in lên bờ tường. Hai đứa trẻ vui vẻ chạy vụt vào nhà bỏ lại đôi vợ chồng ôm eo nhau đi sau cười lắc đầu nhìn theo chúng.************Đêm khuya, sau khi cho con gái ngủ, Như Tuyết mệt mỏi quay về phòng. Vừa mở cửa, cô đã nhìn thấy Minh Vương mặc đồ ngủ chỉnh tề, ngồi trên giường đọc báo, biết cô vào liền vội vàng ngẩng đầu cười với cô rồi đặt tờ báo lên chiếc bàn để đèn ngủ cạnh giường, duỗi tay về phía cô. Điệu bộ rõ ràng đang đợi cô. Như Tuyết cười lắc đầu, đưa tay cho anh kéo vào lòng.Ôm cô từ phía sau, anh say mê hít ngửi mùi sữa tắm trên người cô, âu yếm thơm lên cổ cô nhưng thấy cô không có phản ứng gì liền cúi xuống nhìn cô ân cần hỏi:– Em mệt à?– Không hẳn…. Chỉ là vài chuyện vặt vãnh của phụ nữ thôi. – Như Tuyết uể oải đáp. Cô không muốn kể cho anh nghe về những mẩu chuyện chán trường và sự đố kỵ trọc ngoáy của mấy con người đó. Cô không muốn anh phải quan tâm đến chuyện vớ vẩn vì tin mình đủ khả năng giải quyết.– Nếu thấy chán nản hay mệt mỏi thì em cứ ở nhà làm bà hoàng hoặc…. đến giám sát anh chẳng hạn? – Minh Vương cười gợi ý với cô.Nghe vậy Như Tuyết liền nhăn mặt từ chối. Chuyện này anh đã đề cập không chỉ một lần. Anh luôn muốn cô ở nhà thảnh thơi hưởng thụ hoặc đến làm với anh để anh có thể gặp cô 24/24 nhưng cô không thích làm một người nhàn hạ như vậy. Cô cũng không muốn làm việc chỗ anh. Từ sau ngày nổi loạn đó, cô cảm thấy công việc quản lý không hợp với mình. Vì vậy khi cô hiệu trưởng gọi điện đến xin lỗi và mong cô quay lại dạy học, đồng thời cam đoan sau này sẽ không có chuyện đuổi việc, cô liền đồng ý ngay. Mà bây giờ cô đã là bà Trần rồi, có cả một gia đình nhà chồng đồ sộ đằng sau chống lưng, ai dám đuổi cô? Việc đó gần như là không tưởng, do vậy Như Tuyết rất vui vẻ với công việc hiện tại của mình. Ngày ngày vun đắp nền tảng cho những mầm non tương lai của đất nước, sau đó lại đón con gái về nhà. Cuộc sống êm đềm và nhẹ nhàng như vậy cô còn mong điều gì nữa? Chỉ là xã hội mà, làm sao có sự hoàn hảo được? Bên cạnh đó cũng có vài người bất đồng, không ưa thích mình, chỉ cần mình cố gắng phớt lờ và nghĩ thoáng hơn thì sẽ ổn thôi.– Chẳng ai như em, làm quý bà không thích. Có chồng tài giỏi và đẹp trai thế này cũng không sợ mất mà lo giữ, lại thích đám trẻ con đó hơn? – Đưa tay véo chiếc má mịn màng của cô, Minh Vương giả vờ giận dỗi nói.Cảm xúc đáng yêu của anh làm Như Tuyết bật cười, cô đưa tay áp chặt vào hai má anh, ra vẻ đại vương đáp:– Hừ, ai dám nhăm nhe chồng em, em liều mạng với người đó.Cô vừa dứt lời liền bị anh đè xuống giường hôn tới tấp, mắt anh tràn ngập tia vui sướng và hãnh diện vì được cô tuyên bố chủ quyền hào hùng.Bắt lấy cánh tay đang lăm le làm chuyện xấu của anh, Như Tuyết né mặt sang bên không cho anh hôn, phì cười ngăn:– Khoan đã, có việc cần bàn bạc.– Ừ…em nói đi…anh đang nghe đây. – Minh Vương đáp lại một cách hời hợt, tay vẫn không ngừng tìm kiếm cúi áo trên ngực cô.Thấy vậy Như Tuyết trợn mắt chán nản, quyết liệt đẩy anh nằm xuống bên cạnh, đưa tay giữ cổ anh, trừng mắt mắng:– Anh nghiêm túc đi.– …Thôi được rồi.Cuối cùng Minh Vương cũng an phận, nằm xuống giường kéo cô vào lòng mình, cằm gối lên đầu cô im lặng lắng nghe.– Ờ…ừm… – Như Tuyết hắng giọng, hai tay đan vào nhau đặt trên bụng, rụt rè hỏi – Anh có nghĩ về chu