
của cô.Hai người ôm nhau cùng chìm đắm trong nụ hôn tuyệt vời và đầy cảm xúc.Cuối cùng sau một chặng đường khúc khuỷu với những vật cản chắn ngang, họ đã về đến đích, hai tay vẫn đan chặt vào nhau.Vì một sự nhầm lẫn ngang trái, sau đó nhầm lẫn nối tiếp nhầm lẫn, đến cuối lại tạo ra một kết quả đúng đắn nhất. Liệu có phải do duyên phận được sắp đặt từ trước? Chỉ biết rằng đây là một sự nhầm lẫn diệu kì, bởi cho dù lúc đầu nó có là đau đớn thảm khốc đến đâu, có phải trả giá bao nhiêu thì cuối cùng nó vẫn là một sự thực chân chính với hạnh phúc viên mãn.Đời người ai biết trước được? Đau khổ chưa phải là kết thúc cuối cùng. Có là kết thúc cuối cùng hay kết quả ra sao đều do chính bản thân quyết định, quan trọng là bạn có dám đối mặt và thử thách hay không?Bầu trời trên cao sâu thăm thẳm và trong sáng như tấm gương khổng lồ phản chiếu mọi hỉ nộ ái ố của nhân gian. Lại là một đêm đẹp trời với những ngôi sao lấp lánh.Tấm rèm màn đêm kéo xuống là lúc những hình ảnh phải qua kiểm duyệt nghiêm khắc của đôi vợ chồng hạnh phúc kia trình chiếu…. Mọi người tế nhị đều biết ý quay đi, nhường lại khoảnh khắc riêng tư tuyệt vời cho nhân vật chính.THE END Ngoại truyện: Những khoảnh khắc bá đạo1. HOA HƯỚNG DƯƠNG.Ánh hoàng hôn phản chiếu xuống mặt đường báo hiệu ngày sắp tàn.Một cô gái mặc áo phông quần jeans đơn giản, mái tóc đen dài óng mượt tung bay theo cơn gió lăm lăm bước về phía cánh cổng màu xanh phía bên kia đường. Tay trái nắm chặt quai túi sách chéo màu đen, khuôn mặt phủ kín mây đen trước giông tố.Bước đến cánh cổng, cô bực bội lấy chìa khóa tra vào ổ rồi dùng lực vặn mạnh. Cánh cổng trong chốc lát bật mở, ngôi nhà hai tầng màu xanh nước biển với kiểu dáng trang nhã và nhẹ nhàng hiện ra.Đảo mắt một vòng không thấy tiếng động, cũng không có bất cứ ai ra đón, cô gái càng tức giận hơn, vội vàng đi vào trong.Qua lối nhỏ từ cổng dẫn đến nhà, hai bên là hàng cây cổ thụ tràn ngập màu xanh thiên nhiên, cô tiến thẳng vào phòng khách. Không gian rộng lớn và tĩnh mịch chứng tỏ trong nhà không có người.Bực bội quăng túi sách lên chiếc sa lông màu trắng giữa nhà, cô gái với tay lấy dây buộc tóc trên chiếc bàn nhỏ cạnh tấm gương khổng lồ trên tường, nhanh nhẹn cuốn vài vòng đã cố định được mái tóc dài của mình trên cao. Ngay sau đó cô cầm lấy điều khiển trên chiếc bàn thủy tinh ấn nút màu xanh. Tiếng nói của con gái bỗng chốc vang khắp căn nhà, xua đi sự vắng lặng.Trọng phòng bếp, phòng ngủ, khắp nơi đều không một bóng người. Cô bắt đầu mất kiên nhẫn, hai mắt gườm gườm đi nhanh về cánh cửa nhỏ cuối hành lang dẫn đến khu vườn phía sau nhà.Với không gian rộng rãi và thoáng mát, khu vườn ngập tràn hương vị gần gũi của thôn quê. Hai cây xoan rừng được trồng ngay ngắn bên trái vườn, có treo chiếc xích đu bằng nan tre đẹp đẽ. Gần đó là khóm cúc nhỏ và vài cây ăn quả.Liếc quanh vẫn chưa tìm thấy mục tiêu, cô gái đưa tay vặt quả ổi to rủ xuống trước mặt mình, cắn mạnh một miếng như trút giận, hương thơm tươi mát thấm vào đầu lưỡi ngất ngây.Bất chợt bên tai vọng lại tiếng trẻ con đùa khúc khích, cô đưa tay gạt phăng cành bưởi rậm rạp, trước mặt liền hiện ra khung cảnh hai đứa trẻ đuổi nhau quanh một người đàn ông cao lớn đang lúi húi làm gì đó dưới đất, quần áo cả ba người đều đã đổi màu gần với đất.Chạy vội đến chỗ họ, cô giận dữ quát lên:– Chuyện gì đây?Ba người kia bị giật mình, vội vàng dừng lại quay ra nhìn người mới đến rồi cùng nhau im bặt cúi đầu.Hai đứa trẻ đồng loạt đưa ánh mắt về phía người đàn ông, vẻ mặt vô can. Thấy vậy anh ta âm thầm trừng mắt với chúng rồi mới đưa tay gãi mũi, không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt giận ngút trời của cô, rụt rè đáp:– Anh…chỉ đang… trồng cây.– Cái gì?Tiếng rít thoát ra từ kẽ răng va đập vào tán lá rung rinh khắp vườn. Đây rõ ràng là một câu trả lời thậm tệ.Nhìn chăm chăm vào khuôn mặt hối lỗi của chồng, cô hận không thể xông đến nhét cả nắm đất vào miệng anh. Suốt quãng đường vừa rồi cô đã lo sợ và khẩn trương như thế nào khi nghĩ con gái xảy ra chuyện.Như thường lệ, dạy học xong cô sang trường tiểu học gần đó đón con, vậy mà cô giáo của bé lại nói có người đón rồi. Cô gọi điện cho anh không được, vì vậy cuống cuồng về nhà tìm kiếm, kết quả thì sao? Bố con họ ở đây vui đùa với đất? Đúng là muốn cô tức chết mà. Lần đầu tiên sau hơn hai năm lấy nhau cô tức giận và muốn gây gổ với anh như lúc này. Nhìn anh lạnh lùng từ đầu đến cuối, cô cất giọng âm trầm hỏi tội:– Anh có biết là em đã rất lo lắng không? Anh đón con sao không nói với em một tiếng? Em gọi điện thoại thì không nghe máy? Anh có biết trên đường về đây em cứ nghĩ con bị bắt cóc không? Em lại nghĩ đến chuyện đó. Em….Nói đến đây bất chợt cô gái bật khóc thành tiếng, bao áp lực và hoảng hốt bộc phát hoàn toàn.Biểu hiện của cô làm anh chồng khiếp sợ, vội vàng chạy đến ôm cô vào lòng, vừa lau nước mắt cho cô vừa rối rít nhận lỗi:– Vợ à, anh xin lỗi. Ngoan, đừng khóc…. Anh biết lỗi rồi, sẽ không có lần sau nữa. Em muốn đánh anh mắng anh đều được, chỉ là đừng khóc.Hai đứa nhóc cũng chạy đến lay tay cô dỗ dành:– Mẹ đừng khóc. Bố đón con vì muốn