Snack's 1967
Sự nhầm lẫn diệu kỳ

Sự nhầm lẫn diệu kỳ

Tác giả: cocnon92

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323220

Bình chọn: 7.5.00/10/322 lượt.

lác mắt mất. Mình nên bảo anh Minh dặn lão ấy đeo kính đen.Cô cười không thèm để ý lời khen đó.– Mẹ con là cô tiên mà. – Ánh Dương kiêu hãnh khoe khoang.Hôm nay bé cũng mặc một chiếc váy trắng như thiên thần nhỏ, miệng tíu tít không ngừng bởi bé là một trong những đứa bé hiếm hoi được tham dự lễ cưới của bố mẹ. Sau này nhớ lại bé tha hồ có nhiều kỷ niệm đẹp và độc đáo.Nghe lời khen của con gái, Như Tuyết quay lại giơ ngón tay cái, cười nháy mắt với con.“Mẹ con này đúng là tự cao” Hân than thở trong lòng, tay nhẹ nhàng vuốt ve chiếc bụng to tròn của mình, tưởng tượng về một tương lai tươi sáng, cô và con gái sẽ ngang cơ với bọn họ.Mọi người đang vui vẻ ngắm nghía và khen ngợi cô dâu. Bất chợt cửa phòng được mở ra. Một người phụ nữ mặc váy dài chấm đất màu nâu nhạt bước vào với khuôn mặt lạnh nhạt và bình thản nhất. Ánh mắt đưa khắp phòng sau đó dừng lại chiếu tướng cô dâu.Sau giây phút sững sờ trước vẻ đẹp của người phụ nữ, Như Tuyết nhận ra đó là chị chồng tương lai của mình– Trần Minh Nguyệt, rất đỗi ngạc nhiên khi chị vào đây.Chỉ mới tiếp xúc một lần vào ngày hai gia đình gặt mặt, cô không hiểu nhiều về con người này. Khuôn mặt lúc nào cũng vô cảm và chán chường như chẳng có thứ gì trên đời khiến chị ấy hứng thú vậy. Cô chị chồng này không tỏ ra ghen ghét hay yêu thích gì cô, thái độ chỉ dửng dưng như người không quen biết, vì vậy Như Tuyết cũng không miễn cưỡng hay tìm cách tiếp cận. Lúc này gặp chị thật là điều ngoài ý muốn.Khi bắt gặp ánh mắt của chị dừng trên người mình, cô nở nụ cười khiêm nhường với chị, lễ phép nói:– Em chào chị.Minh Nguyệt không đáp lời nhưng cũng gật đầu hài lòng, đưa mắt nhìn những người trong phòng rồi nhàn nhạt mở miệng:– Tôi muốn nói chuyện với cô.Đúng là người một nhà có khác, ai cũng có khí thế và cách nói chuyện khác người. Như Tuyết âm thầm thở dài. Cô nhẹ nhàng đáp “ Được ạ” rồi đưa mắt ra hiệu cho mọi người ra ngoài.Hân hiểu ý tiến đến bóp nhẹ tay cô nhắn nhủ rồi mới dắt Ánh Dương đi.Còn lại hai người trong phòng. Minh Nguyệt bước đến gần để quan sát Như Tuyết rõ hơn. Sau một hồi ngắm ngía cô từ trên xuống dưới một lượt, chị nở nụ cười thành thật tán thưởng:– Hôm nay cô thực sự rất xinh đẹp.– Cảm ơn chị. – Như Tuyết cười khiêm tốn đáp.– Không có gì. Tôi chỉ nói sự thật thôi. – Minh Nguyệt nhàn nhạt nói, sau đó nhìn cô hỏi – Chắc cô thấy lạ lắm khi tôi muốn nói chuyện với cô?Cô không trả lời, coi như ngầm đồng ý. Vì vậy chị tiêp tục:– Thật ra chẳng có gì… chỉ là tôi hơi tò mò một chút thôi.Nghe vậy, Như Tuyết nhướn mày chờ chị nói tiếp. Có gì tò mò đây? Cô cũng chỉ là người như chị thôi mà. Chẳng lẽ tò mò vì cô giống “Lọ lem” sao? Cô nhẹ nhàng nhếch khóe môi.– Tôi có nghe mẹ kể về chuyện đó rồi…. Cô thực sự đã nói như vậy? – Minh Nguyệt mở to mắt không thể tin nhìn chằm chằm cô em dâu, mong được khẳng định.Chứng kiến vẻ mặt ngạc nhiên thêm chút sùng bái của chị, Như Tuyết mới giật mình bất ngờ. Không ngờ chuyện đó bà Ella lại kể cho chị nghe, cô cứ nghĩ bà sẽ không nói với bất cứ ai…. Nhưng cho dù có nói chị ấy cũng không cần phải bày tỏ thái độ kinh ngạc và thán phục đến vậy chứ? Chẳng lẽ đó là điều cao cả và khó khăn lắm sao? Cô không trả lời, chỉ nghiêng đầu nhìn chị khó hiểu.Thấy biểu hiện của cô ngây ngô như vậy, Minh Nguyệt thở dài thích thú chốt lại:– Đúng là cô dám nói với ông ấy thật.Thực sự trong lòng chị rất khó tin khi nghe mẹ kể và cũng có chút thán phục cô em dâu bé nhỏ mà gan to tày trời này. Lâu nay cô còn chẳng dám đến gần huống hồ là tranh luận với ông về đề tài cấm kị? Vậy mà cô gái xa lạ và yếu đuối này lại dám ngang nhiên chất vấn và lên án ông? Đúng là điều khó tin ngang với ngày tận thế.– Cô rất can đảm… Tôi hơi ghen tỵ đó…vì vậy tôi nghĩ mình chẳng thể quý cô được.Sau một hồi im lặng chị nghiêm nghị nói.Dứt lời hai người cùng phì cười. Như Tuyết bội phục và có cảm tình với chị hơn vì tính cách yêu ghét rõ ràng.Minh Nguyệt đúng là chẳng thể quý cô gái này vì sự ghen tỵ trong lòng mình…nhưng cũng không thể chán ghét vì sự thán phục và vì những đức tính trân quý của cô. Có lẽ đó là quan hệ tình cảm phổ biến của chị chồng và em dâu. Như vậy cũng chẳng sao, miễn hai người bọn họ thoải mái là được, đôi khi không thân lại dễ chung sống hơn, không va chạm gì lại hay hơn.Hai người cùng nhìn nhau cười như hiểu được ý định của đối phương.Mỗi người đều có cuộc sống riêng của mình, tự biết chăm lo và bảo tồn nó là điều tối thiểu cần làm của một con người. Vì vậy họ làm gì không ai có quyền can thiệp, miễn là việc làm của họ không ảnh hưởng đến người khác. Nhưng Như Tuyết tin rồi chị sẽ tìm ra con đường đúng đắn cho mình sau, vấn đề chỉ là thời gian, việc này thúc ép cũng chẳng được. Đó là lý do cô im lặng từ đầu đến cuối.Cuộc nói chuyện chỉ ngắn ngủi và cộc lốc như vậy. Sau đó Minh Nguyệt chúc phúc cô em dâu vài câu theo lệ rồi rời khỏi phòng với nụ cời trên môi và sự thỏa mãn nơi đáy lòng.************* Trong sảnh đường lớn của khách sạn, lại là phong cách trang trí lễ cưới nhưng lần này có đôi chút khác lần trước. Màu chủ đạo là màu cánh sen, thanh cao và ti