Pair of Vintage Old School Fru
Song Kiếm

Song Kiếm

Tác giả: Hà Tả

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325540

Bình chọn: 10.00/10/554 lượt.

tiên kiếm nhìn rất là sung sướng, thanh kiếm này cơ hồ là đo đạc mà làm riêng cho hắn vậy, thủ đoạn mạnh nhất của hắn chính là ở chỗ kiếm tốc, mà thanh kiếm này thì lại có vẻ ngoài như có như không, khi ẩn khi hiện, cho nên đã trực tiếp lấy hết sự yêu thích của hắn mất rồi. Bởi vậy hắn mới dám chắc rằng thanh kiếm này tuyệt đối phải là hàng có giá nhưng không có người bán, không thể nào chỉ bỏ ra 500 kim là có thể mua được.

“Huy Hoàng, ngươi đa nghi rồi đấy. Thanh kiếm này thật sự là do Gia Tử dây dưa cả một đêm với Sát Phá Lang, lại còn bị hắn trảm một lần mới mua được đấy.”

Huy Hoàng gật đầu nói: “Gia Tử, lần này ta nợ ngươi một nhân tình rất lớn đấy.”

“Đừng a… Ta mà định gây nhân tình thì thà rằng ta đi bán qua tay cho Nhất Kiếm Cầu Bại còn hơn, người ta không những giàu có hơn ngươi, mà cũng có thế lực hơn ngươi nữa.”

“Ha ha… Ta nói sai rồi. Thôi thì ta không nói nữa, ý của ta ngươi hiểu là được rồi… Chậc chậc! Kiếm tốt! Kiếm tốt!”

* * * * * *

Huy Hoàng tất nhiên là phải đi luyện cấp rồi, ít nhiều gì cũng phải bổ trở lại cấp 30 mới được. Đường Hoa không nói nhảm gì thêm với Huy Hoàng, mà Huy Hoàng cũng không có khách khí bao nhiêu với Đường Hoa, người ta nói quân tử giao tình nhạt như nước, đại khái chính là như vậy nhỉ.

* * * * * *

“Hồi cấp 15 ta làm nhiệm vụ sư môn có đi vào cấm địa đài Băng Hỏa một lần, trong đó có một NPC đang bị đóng băng, hắn nhờ ta hỏi thăm về nơi hạ lạc của bảo vật trấn phái Côn Lôn – Vọng Thư kiếm. Lần này về môn phái, trong lúc vô ý ta đã nhận được nhiệm vụ tra xét chân tướng việc Côn Lôn suýt nữa diệt môn hồi mười chín năm trước, trong đó có nhắc tới Vọng Thư kiếm và Hi Hòa kiếm. Nhiệm vụ bảo phải tiến vào nơi thí luyện của Côn Lôn, sau khi thông qua khảo nghiệm thì mới biết được đáp án.”

* * * * * *

Trong một không gian rộng lớn, có hơn chục cái cầu thang uốn tròn, trên không trung thì chỗ nào cũng có những hồ lô rượu đang nhảy tưng tưng. Ở giữa những cầu thang là một ông già râu trắng đang ôm một cái hồ lô lớn, tựa vào bên một lu rượu lớn ngáy khò khò.

“Lúc bọn ta thí luyện thì ải này gọi là ‘Tửu’, chỉ cần đánh thức ông lão kia là được.”

“Cái này đơn giản!” Đường Hoa đưa tay nện một tia chớp lên trên đầu của ông già, ông già lập tức ‘Xoẹt’ dựng đứng dậy, Đường Hoa hạ tay xuống nói: “Thức rồi đấy.”

“Thằng nhãi tìm ta có chuyện gì, nếu không nói được cho có đạo lý thì ta sẽ biến ngươi thành cái hồ lô rượu.” Ông già nghiến răng cảnh cáo.

“Xin chào sư công.” Sương Vũ lén lau mồ hôi lạnh, rồi vội vàng cướp lời, quả nhiên là không phải anh đại nhà mình thì không cần khách khí thật, đưa tay ra là bắn chớp ngay. Nhưng không thể phủ nhận được rằng phương pháp này thật trực tiếp, thật đơn giản, hơn nữa cũng thật là hữu hiệu nữa, sao lúc trước mình không nghĩ được đến chuyện dùng kiếm đâm cho ông ta tỉnh lại chứ nhỉ: “Đệ tử đến để hỏi thăm về thảm án hồi mười chín năm trước.”

“Mười chín năm trước à…” Ông già vuốt vuốt râu nói: “Ta hỏi các ngươi vài vấn đề trước đã, người và yêu có thể cùng tồn tại không?”

“Cái này…” Sương Vũ nhìn Đường Hoa, ý bảo hắn lên trước.

“Đầu tiên chúng ta muốn biết quan hệ giữa người và yêu là thế nào.”

“Ừm… Yêu và người thì cũng không khác nhau bao nhiêu, cũng có tốt có xấu, nhưng mà vô luận là họ tốt hay xấu, thì đều có một số kỹ năng bẩm sinh nhất định, người phổ thông rất khó để vượt qua được họ.”

Đường Hoa ngẫm ngẫm, xong nói: “Cũng tức là nói, một khi những con yêu xấu đi phát uy giết người, thì căn bản là dân chúng đánh không lại phải không?”

“Đúng vậy! Nhưng mà yêu tốt yêu xấu thì dù là với con mắt của người tu đạo chúng ta cũng khó mà phân cho rõ ràng được. Chẳng lẽ ngươi vì sự tồn tại của yêu xấu mà phản đối chuyện người và yêu cùng tồn tại sao?”

“Nhất định sẽ!”

Ông già lắc đầu cười khổ: “Ngươi khiến cho ta thất vọng rồi, vốn ta vẫn cho rằng người trong ma đạo sẽ có ý nghĩ gì mới hơn chứ…”

“Ông già… Đó là do ông cổ hủ đấy chứ. Ông xem chúng ta đi, nếu như ta mà ngược đãi động vật chẳng hạn, thì sẽ có cảnh sát đến ngăn ta lại, thậm chí bắt ta ngay. Nhưng nếu động vật mà ngược đãi loài người, thì các động vật sẽ có phái cảnh sát ra bắt nó không? Người và yêu cùng tồn tại thì cũng không phải là không thể, nhưng tiền đề là bên yêu nhất định phải làm được nghĩa vụ và trách nhiệm của bọn họ mới được. Nhưng theo ta biết thì bên yêu đa số là đoàn thể nào biết đoàn thể nấy, trước giờ đều không quản lấy chuyện của yêu khác làm. Hai bên căn bản không có quan niệm đạo đức chung, thì làm sao có thể cùng tồn tại được? Chẳng lẽ người xử lý yêu thì có người để ý tới, còn yêu xử lý người thì không có yêu nào để ý tới à? Ông già, lẽ nào ông cho vậy là công bình sao?”

Sương Vũ gật đầu nói: “Giờ nếu người làm chuyện xấu có người quản, yêu làm chuyện xấu cũng có yêu quản thì ta nghĩ người và yêu mới có khả năng tồn tại chung được.”

“Coi như các ngươi nói có lý vậy.” Ông già lại hỏi: “Nếu như người và yêu khai chiến, mà bạn bè hoặc là người yêu của ngươi ở bên phe yêu, thì ngươi có chiến với họ không?”

Sương Vũ lau đợt mồ hôi lạnh, vấn đề này cũ