XtGem Forum catalog
Rừng Chưa Thay Lá – Trần Thị Bảo Châu

Rừng Chưa Thay Lá – Trần Thị Bảo Châu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323452

Bình chọn: 7.00/10/345 lượt.

nhảy bổ ra giữa lộ và ném thẳng vào anh một hòn đá lớn. Quá bất ngờ, Trác lạc tay lái, nhào xuống dốc. Lần ấy, anh cố nghĩ rằng Thoại hành động theo bản năng của một người điên, một hành động không chủ đích mà bất cứ ai đi trên đường hôm đó cũng bị Thoại ném đá chớ không riêng gì anh. Việc xảy ra với Phi Phụng và con chó cưng của cô cũng chưa làm Trác nao núng như lần này. Rõ ràng sự việc càng ngày càng tồi tệ. Sinh mạng của anh và những người có liên quan đang bị đe dọa.

Nhìn Thiên Di, anh nhỏ nhẹ:

– Tôi sẽ bảo y tá trại lên chăm sóc cho em.

Dứt lời, Trác bước vội ra hành lang. Bà Thủy tê tái chạy theo:

– Cậu định làm gì?

Giọng Trác đanh lại:

– Tôi qua bên đó.

– Cậu gọi thêm vài người đi cùng. Thằng Thế không vừa đâu.

– Tôi biết rồi. Chị lo cho Di và Phi Phụng hộ tôi.

Bước qua phía sau vườn, Trác quan sát thật kỹ từ bờ tường, hàng kẽm gai cho tới từng gốc cây bụi cỏ. Anh nhất định tìm hiểu xem Thoại vào nhà bằng cách nào trước khi sang nói chuyện với Thế.

Nếu Thoại leo rào vào như bà Thủy suy đoán thì anh ta leo chỗ nào?

Đi dọc bờ tường, Trác cố nghĩ, mắt anh đụng phải một vạt kẽm gai bị cắt đứt.

Hừ! Chắc chắn Thoại leo vào chỗ này. Nhưng tường khá cao, lại có kẽm gai, nếu chỉ một mình, Thoại không thể leo vào. Nghĩ như anh, chẳng lẽ có người giúp Thoại?

Trác còn mãi suy nghĩ thì nghe tiếng Thi gọi hớt hải:

– Cậu Trác! Cậu Trác ơi!

Anh quay vào và gặp Thi đang vừa chạy vừa thở:

– Cậu Thế dẫn người sang đòi đánh cậu. Họ đang đứng trước cổng. Giờ mình phải làm sao đây?

Trác khoác tay:

– Cứ mở cổng cho họ vào!

Thi liếm môi:

– Nhìn họ cứ đằng đằng sát khí, ớn lắm!

– Hừ! Thử xem chúng định làm gì.

Dứt lời, Trác bình thản đi ra cổng. Thi vội chạy trước để mở cổng. Thế cùng một lũ đàn ông vai u thịt bắp ùa vào.

Chỉ vào mặt Trác, Thế rít lên:

– Mẹ kiếp, quân giết người! Bọn bây đánh chú tao bể đầu rồi định cho qua luôn sao!

Trác cố giữ vẻ ôn tồn:

– Chưa biết đầu đuôi khúc ngọn, cậu không nên nói bừa. Thoại leo tường vào nhà tôi rồi tấn công cô giáo Thiên Di. Cô ấy vì tự vệ nên mới làm Thoại bị thương. Hiện giờ Thiên Di cũng bị thương, còn nằm một chỗ. Tôi cho rằng gia đình cậu phải có trách nhiệm với Thiên Di mới đúng.

Thế hơi khựng lại vì những lời của Trác. Nhưng liền sau đó, anh ta trơ tráo:

– Trách nhiệm gì cơ chứ? Chú tao bị bệnh mà. Người điên chả có trách nhiệm gì về hành vi của mình hết.

Trác nóng nảy:

– Đúng vậy! Nhưng gia đình của họ phải lãnh trách nhiệm. Chúng tôi đề nghị Thoại vào bệnh viện trở lại, vì cậu ấy thật sự nguy hiểm cho cộng đồng.

Thế sa sầm mặt xuống:

– Đồ ác độc, vô lương tâm! Mày vừa ích kỷ, vừa tàn nhẫn! Tao biết mày ghét chú Thoại. Mày muốn chú tao biến mất khỏi cõi đời này chớ không chỉ muốn chú ấy vào bệnh viện tâm thần đâu.

Trác lạnh lùng:

– Cậu đừng lắm mồm! Nghe rõ đây! Từ giờ trở đi, nếu Thoại xuất hiện trên đất của tôi, tôi sẽ đưa anh ta vào bệnh viện mà không cần thông qua gia đình cậu.

Thế khinh khỉnh:

– Đố mày dám đụng vào chú tao!

Nói xong anh ta quay trở ra. Cả bọn đàn em lườm lườm nhìn Trác, rồi lẽo đẽo theo sau.

Trác đốt điếu thuốc, mà lòng nặng trĩu vì những lời Thế mắng. Anh đúng là có hơi tàn nhẫn khi cao giọng buộc Thế phải đưa Thoại vào bệnh viện. Nhưng ngoài cách đó, anh có thể làm gì khác cơ chứ? Anh phải đảm bảo sự an toàn cho trẻ con, cho phụ nữ trong trại Thùy Dương. Lỡ như họ gặp Thoại lúc anh ta lên cơn thì sao? Đâu phải ai cũng can đảm chống lại như Thiên Di.

Nghĩ tới cô, Trác lại nao lòng, anh biết Di đang giận anh, giờ lại gặp nạn.

Giấc mơ hôm nào của cô giờ thành hiện thực. Cô đã đụng độ Thoại ngoài đời chứ đâu phải chỉ trong mơ.

Tội Di quá! Thế nào cô bé cũng bị ám ảnh, giấc ngủ sẽ trằn trọc.

Rít một hơi thuốc, Trác trở vào nhà và thấy Phi Phụng ngồi trên salon với tất cả bồn chồn.

Chẳng đợi anh kịp ngồi xuống, cô ta đã trách:

– Thì ra trước đây anh đã dối khi nói rằng con Moka bị công nhân làm thịt. Anh muốn em chết vì vỡ tim phải không? Tại sao anh lại giấu em chuyện kinh khủng này?

Trác chưa trả lời, cô đã sụt sùi:

– Làm sao em dám sống ở đây với anh cơ chứ. Không biết chừng nào tới phiên em bị như con bé giáo viên ấy đây.

– Anh đã buộc họ đưa hắn vào bệnh viện rồi. Em đừng tưởng tượng lung tung nữa!

– Liệu họ nghe theo lời anh không? Em dám chắc kẻ điên ấy còn quấy rối chúng ta suốt. Em không muốn liên can đâu.

Giọng Trác mệt mỏi:

– Vậy em muốn thế nào?

Gục đầu vào vai anh, Phi Phụng hạ giọng:

– Chúng ta khó sống yên ổn ở đây lắm.

Trác cười nhạt:

– Vẫn là điều cũ rích. Em nên nhớ, sự nghiệp của anh được làm nên trên đất này. Anh không thể đi đâu hết. Em đừng tìm lý do này, nguyên nhân nọ để buộc anh rời xa trang trại. Nếu phải lựa chọn, anh sẽ chọn đất đai chứ không chọn em.

Phi Phụng sững sờ:

– Anh. …. anh. ….

Trác gằn từng tiếng:

– Anh những tưởng khi về đây để xin lỗi anh, em đã hiểu chuyện để chấp nhận cuộc sống lặng lẽ nơi này. Không ngờ em vẫn không cam lòng. Nếu thế chúng ta nên chia tay ngay bây giờ để khỏi ân hận về sau.

Phụng giãy nãy lên:

– Anh đúng là đồ vô trách nhiệm. Em là con