pacman, rainbows, and roller s
Như Cơn Gió Vô Tình – Hoàng Thu Dung & Hoàng Anh Thư

Như Cơn Gió Vô Tình – Hoàng Thu Dung & Hoàng Anh Thư

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323623

Bình chọn: 8.5.00/10/362 lượt.

qua Triệu Thương anh cố ý đi sát vào cô nói thật khẻ vào tai Triệu Thương:

– Đừng tức. Anh chờ em đấy.

– Ôi! Tôi điên mất.

Cô giận run cả người vì sự đắc thắng của Phong. Hai tay nắm chặt gồng lại, cô như đang túm lấy Phong mà gầm hét. Nhưng cũng chỉ là trong cổ họng, Triệu Thương muốn đập phá cái gì hết sức.

Mỹ Lan bước đến quàng vai cô:

– Định làm trò cưới cho mọi người hả?

Triệu Thương ngẩng phắt lên nhìn Mỹ Lan, cô tỉnh bơ nói tiếp:

– Tao không biết là có chuyện gì xảy ra giữa mày với anh ta nhưng với cương vị… phó chủ tiệm. Tao yêu cầu mày giải quyết mọi việc.

Triệu Thương nhìn mấy cô nhân viên len lén nhìn mình thấy lời nói của Mỹ LAn là có lý:

– Uy tín là trên hết đấy nhóc.

Mau lên đi. Gần mười một giờ rồi đấy.

– Nhưng áo đó là do mày may.

– Tao…

Mỹ Lan nghiêm giọng:

– Anh ta xem ra không phải tay vừa đâu. Hình như cũng có địa vị trong xã hội, không nên phật ý hắn. Vả lại mọi người còn ở dưới đây mà, mau lên.

Mỹ Lan đẩy từ phía sau nên dù muốn dù không, Triệu Thương cũng phải lên lầu:

– Quỷ ám hắn đi. Tên Chí Phèo xấu xí mà còn xấu xa. Cô nhăn mặt leo lên bậc thang cuối cùng rồi đứng lại. Cô là nàh tạo mẫu chính của tiệm nên đã dành hẵn tầng này cho mình làm việc. Đôi mắt cô bắt đ62u đảo khắp phòng.

Bên trái là những con madocam mắc soarê đủ màu bên cạnh những chú rễ mẫu. Đây là điều cô tự hào nhất khi mọi người đi ngang đều phải ngước nhìn.

Trước mắt là chiếc bàn dài dành cho cô ngồi vẽ cắt may. Bên cạnh là chiếc máy may hiện đại nhất nhì dành riêng cho cô. Nhìn kỹ đống vải đủ loại dưới đất để truy tìm “thủ phạm” dù biết chắc không có nhưng cô vẫn phỉa nhìn.

– Hừm! Không có.

Đôi mắt cô lại lia qua phải.

Đây là nơi đặc biệt treo những bộ dồ dành cho những khách sộp và đặc biệt nhất do đích thân cô vẽ mẫu, chon vải và may. Dĩ nhiên là ca sĩ, diễn viên và người mẫu mới được ưu ái như vậy.

Triệu Thương hét lên khi thấy Phong đang cầm trêntay chiếc áo sơ mi màu đỏ:

– Nè! Anh làm gì vậy? Muốn tôi chết hả?

Phong ngạc nhiên nhìn cô:

– Cô làm gì mà dữ vậy? Chỉ cái áo thôi mà.

Cô lừ mắt:

– Phải! Trông mắt anh thì là cái áo. Nhưng đó là của người ta và một trong những nguyên tắc bất di bất dịch của tiệm này là… không cho ai đụng vào nếu không phải là chủ nhân.

Anh nghiêng đầu:

– Nguyên tắc này chắc do em đặt ra. Và đồ đó chắc chỉ nằm trên này.

Cô cười khan:

– Xem ra anh cũng thông minh đó.

– Giỡn nhiều rồi, bây giờ mau về đi.

Phong như sực nhớ, anh “ồ” lên thật lớn:

– Suýt tý là quên, em phải sửa áo cho anh chứ.

– Nè! Anh không được cởi ra đâu đó.

Triệu Thương giơ một tay ngăn lại khi thấy Phong vứt cái áo vest lên bàn. Tay còn lại cô bịt mắt dù đã quay đi.

Phong thấy tức cười cảnh đó quá nhưng không dám. Anh sấn đến sát cô. Triệu Thương cảm nhận hơi thở của anh đang phà bên gáy tai, cô hoảng hồn lùi lại. Trống ngực cô đập thình thịch khi nghĩ đến cảnh quay mặt lại và chứng kiến cảnh Phong cởi trần. Ôi! Chết mất. Má cô hồng lên theo những suy nghĩ trong đầu.

– Á!

Cô kêu lên khi phía sau là bức tường. Cô không thể lùi lại nữa:

– Sao không nhìn anh?

– Anh đúng là biến thái mà.

– Dám mắng hả?

Phong gầm gừ mà bụng muốn bể ra vì cười. Anh đang đoán vì sao cô không dám nhìn mình. Đúng là Thị Nỡ. Lớn rồi mà còn mắc cở như mấy cô bé mới lớn.

Trong khi Phong thích thú với trò đùa quái ác của mình thì trái tim Triệu Thương muốn… xỉu vì mệt. Nãy giờ nó làm việc hết công xuất rồi.

Tim ơi là tim! Triệu Thương thầm kêu. Đập đàng hoang lại không được sao mà cứ lập tùm lum vậy? Nếu muốn thăm bác sĩ ngày mai tao sẽ đưa mày đi mà.

Phong chống hai tay vào tường làm chiếc lồng nhốt Triệu Thương ở giữa. Anh gặng hỏi:

– Ai biến thái?

Cố lấy hết sức, Triệu Thương lí nhí:

– Anh… anh… chứ ai. Có… có mau mặc áo vào không thì bảo?

Nghe cô lấp bắp anh thương hết sức. Phong cảm nhận được trái tim anh cũng đang hoà nhịp với trái tim cô dù chưa thể tạo thành bản giao hưởng hoàn hảo nhất.

– Tại em xúi anh cởi áo đó nghen. Anh cỡ thật à?

Nhanh như cắt, Triệu Thương quay lại, đôi mắt mở to nhìn Phong. Anh vẫn giữ nguyên hai tay giọng đùa đùa mà mắt xoáy vào môi cô:

– Làm gì vậy? Bộ chưa thấy… đâu phải lần đầu… mắc cỡ đến vậy à?

Căng mắt ra nhìn anh. Phải mất mấy giây Triệu Thương mới ráp câu nói rời rạc của Phong được. quỷ sứ anh ta mà. Vội cup mắt khi biết anh muốn nói chuyện ở nhà anh. Cô đỏ mặt đẩy anh ra.

– Anh đúng là bị ma ám mà. Anh mà ăn nói kiểu đó nữa là tôi gọi công an đó.

– Anh gọi cho.

Ôi! Cô vuốt ngược tóc ra sau. Hôm nay Triệu Thương mặc chiếc quần thụng rộng rãi cùng chiếc áo thun không tay ôm sát người rất mát mà cô tưởng chừng như đang ở sa mạc. Cái trò này thì cô đành thu Phong là cái chắc. Vấn đề nào thì cô không biết nhưng về mặt lì và liều thì Phong là số một rồi. Cô thở hắt ra:

– Được rồi! Giờ anh muốn sao mới chịu về? Nói đi.

– Trước khi nói anh muốn trình bày lý do vì sao…

Cô ngắt lời anh bằng hơi dài:

– Không cần nói. Tôi đoán nhé! Anh gọi điện muốn gặp tôi nhưng tôi đã ngắt máy vì thế anh đã… hy sinh cái áo mới mặc một lần để “hành” tôi.

Phong cười cười: