XtGem Forum catalog
Nhóc hãy đợi anh!

Nhóc hãy đợi anh!

Tác giả: Vũ Vũ

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322165

Bình chọn: 8.00/10/216 lượt.

t cô bị ốm.“…”“Hôm nay mình đi làm rồi, cũng sắp tới công ty rồi”“…”“Mình ăn sáng rồi, nhưng mình sẽ qua đó chờ cậu rồi đi”Hiểu Hân đi tới một quán phở ngay gần khu phố đó. Vào trong quán đã thấy Mai Phương giơ tay ra hiệu chỗ cho cô.“Lâu quá không được gặp cậu rồi” Mai Phương than thở“Công việc bên đó có vất vả không?” Hiểu Hân qua tâm.“Phát điên với mấy cái đứa đó mất, chỉ bảo từng tí như giáo viên cấp 1 ý. Hôm nay coi như là tớ đã thoát nạn”. Mai Phương vui sướng ra mặt.Hiểu Hân nhìn bạn chỉ biết âm thầm hối lỗi, cô lo lắng không biết Khôi Nguyên có định làm trò gì đó khiến Mai Phương lại phải đi công tác không.“Này! Tớ phát hiện cậu có gì khang khác nha. Mặt mũi sao cứ tươi như hoa thế kia? Có bạn trai đúng không?”Hiểu Hân chột dạ, chẳng nhẽ mặt mình hiện lên chữ “yêu” rõ vậy sao.“Lâu lắm mới được gặp cậu, nên thấy vui không được sao?” Hiểu Hân chống chế, sau đó giả vờ làm mặt lạnh như trước.“Thôi cất cái vẻ mặt cô hồn tháng 7 đó đi. Cậu cứ tươi như vừa rồi, không khéo lũ con trai công ty mình lại trồng cây si trật cả ban chế tác của cậu đó”.Hiểu Hân phì cười vì câu nói đùa của Mai Phương, cô thầm nghĩ nếu như có người trồng cây si mình thật thì Khôi Nguyên sẽ như thế nào nhỉ?_o0o_Hôm nay tinh thần Hiểu Hân rất tốt, cô làm việc năng suất cao gấp rưỡi ngày thường. Đến nỗi chị Phan Linh còn tưởng cô đang cố làm bù lại cho những ngày nghỉ phép. Mọi việc trong ban vẫn thuận lợi và trôi chảy nhưng Hiểu Hân vẫn thấy có gì đó hơi kỳ lạ. Cô phát hiện giám đốc Mike hôm nay rất hay nhìn cô, nụ cười của anh ta lại có phần khó hiểu. Cô cố lắc đầu xua đi cảm giác ấy, cô nghĩ có thể do cô tự tưởng tượng raĐến giờ trưa, Hiểu Hân lại nhận được tin nhắn của Mai Phương.[Tớ đang đi tháp tùng sếp, không kịp về ăn trưa đâu. Cậu đi ăn một mình đi nhé!'>Hiểu Hân đọc tin nhắn liền nghĩ đến Khôi Nguyên, không biết anh có can dự vào việc này hay không? Hiểu Hân liền gửi tin nhắn hỏi Khôi Nguyên.Hiểu Hân: [Anh lại nhúng tay khiến Mai Phương không có mặt ở công ty buổi trưa đúng không?'>Khôi Nguyên: [???'>Khôi Nguyên: [Oan cho anh nha. Anh không hề biết gì hết'>Khôi Nguyên: [Mai Phương không cùng em đi ăn trưa thật sao?'>Hiểu Hân: [Đừng giả vờ vô tội'>Khôi Nguyên: [Anh nói thật! Ông trời hình như rất thương anh'>Khôi Nguyên: [Buổi trưa anh cũng có ít thời gian lắm. Lên đây ăn với anh nhé!'>Khôi Nguyên: [Đi..đi..mà'>Hiểu Hân đọc tin nhắn giả vờ làm nũng của anh mà rùng mình, sau đó cô gục mặt xuống bàn cố nín cười.Hiểu Hân ra khỏi phòng sau đó đi cầu thang bộ lên tầng của anh. Giờ này thang máy rất đông người xuống tầng, nếu cô ấn nút đi lên tầng trên rất dễ bị người khác chú ý. CHƯƠNG 46 (3)Hiểu Hân đến quầy lễ tân thì gặp Ngọc Vân, cô ngập ngừng định mở lời thì Ngọc Vân đã nhanh nhẹn tươi cười đón cô.“Chị Hiểu Hân cứ vào đi ạ, tổng giám đốc đang chờ chị”Hiểu Hân ngại ngùng cúi chào sau đó mở cửa đi vào. Hiểu Hân bước vào phòng thấy Khôi Nguyên vẫn đang làm việc, tiếng động do cô cửa mở khiến anh nhìn lên. Lòng Hiểu Hân bỗng thấy rạo rực khẩn trương khi nhìn vào đôi mắt sáng rực của anh.“Em ngồi đi chờ anh một lát” Khôi Nguyên vẫn đang bận nên anh để cho Hiểu Hân ra ghế ngồi đợi một lúc. Trong lúc đó Ngọc Vân ở ngoài đã mang bữa trưa vào xếp trên bàn. Hiểu Hân có chút ngại ngùng khi để Ngọc Vân phải phục vụ nên cô cũng giúp Ngọc Vân một tay.Ngọc Vân ra khỏi phòng thì Khôi Nguyên cũng xong việc tiến đến. Anh ngồi xuống liền ngồi xuống ôm chặt Hiểu Hân vào lòng rồi nói.“Mới có mấy tiếng thôi mà anh đã nhớ em lắm rồi, phải làm sao đây?”Hiểu Hân hơi bất ngờ nhưng sau đó cô cũng vòng tay ôm lại anh, trong lòng cô cũng nhớ anh nhiều.“Em nghe nói mới yêu ai cũng như thế, đến khi yêu một thời gian sẽ cảm thấy cân bằng, bớt nhớ nhung hơn”. Hiểu Hân dụi mặt vào ngực Khôi Nguyên nói.“Anh nghĩ mình sẽ không như họ, vì năm năm qua anh lúc nào cũng nhớ em. Anh chẳng có một tấm hình nào của em cả, nên ngày nào anh cũng phải tự tượng ra khuôn mặt em. Anh sợ mình sẽ quên em”Hiểu Hân thấy sống mũi mình cay cay, cô lảng sang chuyện khác vì cô sợ mình sẽ khóc.“Thôi ăn cơm đi anh, không đồ nguội hết bây giờ”Hiểu Hân ngồi thẳng lại, cô soạn bát đũa cho Khôi Nguyên.Tiếng gõ cửa phòng vang lên khiến Khôi Nguyên nhíu mày, anh đã yêu cầu Ngọc Vân không để ai làm phiền vậy mà lại có người tới vào giờ này.Cánh cửa mở ra, là Hồng Ánh và Mike tiến vào. Hiểu Hân nhìn thấy họ liền mở to mắt, lòng cô bấn loạn hết cả lên.“Tôi thấy Ngọc Vân bảo cậu ăn trưa tại phòng nên mua ít đồ ăn ngon lên ăn cùng cậu luôn”.Hồng Ánh cười, giơ cao hộp đồ lên, sau đó đi đến thản nhiên ngồi xuống cạnh Hiểu Hân.“Chào em gái, lại được gặp em nữa rồi”“Dạ! Chào chủ tịch ạ!” Hiểu Hân bối rối không dám nhìn Hồng Ánh“Người nhà cả mà em, đừng khách sao thế. Gọi là chị thôi!”“Sang đây ngồi đi, đừng trêu hai đứa nữa”. Mike vỗ xuống ghế bên cạnh mình, nói với Hồng Ánh.Hồng Ánh liền đứng lên sang bên ghế của Mike ngồi. Phía đối diện Khôi Nguyên đang lườm Hồng Ánh, anh dùng khẩu mình mắng Hồng Ánh.“Đồ phá đám!”Hồng Ánh nhìn lại Khôi Nguyên cười, ra vẻ đắc chí vì đã phá đám được anh.Khôi Nguyên quay sang