Người đàn ông của tôi

Người đàn ông của tôi

Tác giả: Dung Quang

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329090

Bình chọn: 10.00/10/909 lượt.

t. Sau đó có rất nhiều hàng xóm cũng đưa cây cối lên, người lớn thì khá bận rộn nên anh sẽ chịu trách nhiệm làm theo truyền thống tốt đẹp của thiếu niên đeo khăn quàng đỏ, giúp đỡ mọi người chăm sóc chúng. Sau đó mỗi lần viết văn nói đến chuyện này, cũng sẽ trích dẫn lời nói đầy chí lý: Cúi đầu nhìn khăn quàng đỏ trước ngực, cảm thấy màu sắc càng thêm tươi”.

Chuyện xưa về khăn quàng đỏ khiến Thư Tình bật cười, “Trước đó em viết văn cũng hay dùng những lời này, chỉ không nhớ rõ làm năm lớp mấy”.

“Sau đó có một lần mưa to, có bồn hoa bị thổi bay xuống sân, trong đó có một chậu hoa quỳnh mà bà nội thích nhất, vì phòng cho những chuyện như vậy xảy ra, ông nội và anh cùng nhau sửa mấy bồn hoa, mặc dù thô sần và đơn sơ nhưng cây cỏ ở đó cũng an toàn hơn nhiều. Sau đó cũng giúp những nhà khác sửa những bồn hoa này, chỉ tiếc là mọi người chuyển đi, đi ra ngoài, những bồn hoa này cũng dần dần không được người quan tâm nữa, là bí mật duy nhất của anh”. Giọng điệu của anh rất dịu dàng, mang theo điểm hoài niệm không dễ dàng phát giác, giống như là qua những cây cỏ nhớ lại cảnh tượng năm xưa. “Nhưng mà khi đó anh vẫn suy nghĩ, dù mỗi ngày ông đều lẩm bẩm bà nội cả ngày lẫn đều đều loay hoay hoa hoa cỏ cỏ, không có ý nghĩa gì nhưng người quan tâm đến cỏ cây nhất lại chính là ông”.

Thư Tình cúi đầu nhìn cành hồng trong tay, nói thay anh: “Bởi vì thứ ông quan tâm không phải là hoa cỏ mà là những hoa cỏ trong lòng bà nội”.

Cô nói rất tự nhiên và không hề nghĩ ngợi lại khiến Cố Chi dừng lại một lúc.

Anh chưa bao giờ nghĩ rằng mọi việc lại đơn giản như những gì Thư Tình nói, anh luôn tự xưng là thông minh trưởng thành sớm, nhưng lại không hiểu được chuyện thực bằng một câu nói của Thư Tình.

Thư Tình ngẩng đầu nhìn anh, thúc giục: “Anh tiếp tục đi, tại sao không nói?”.

Có lẽ cô nghĩ Cố Chi cũng nghĩ giống cô, hồn nhiên không biết trong lúc vô tình mình đã đánh trúng vào góc mềm mại nhất trong lòng đối phương.

Cố Chi chợt không nói ra lời, chỉ có thể bật cười giơ tay xoa lên mái tóc bị gió thổi hơi xốc xếch.

“Hình như anh đã nhặt được bảo bối”.

Xung quanh Dương Huyền hầu như đều là những khu dân cư có phòng khá cũ, thấp và đơn sơ, lâu năm chưa được tu sửa, từ trên nóc nhà có thể thấy được đại khái.

Có con nhim nhạn từ phía chân trời bay tới, quanh quẩn trên bầu trời xanh, cả huyện thành mang theo sự yên lặng lại chất phác.

Thư Tình ngồi ở tầng cao nhìn cảnh tượng như vậy, hít sâu một hơi, lẩm bẩm nói: “Thật không hiểu người nơi này làm sao lại chịu rời khỏi đây?”.

Vì cuộc sống giàu có, bỏ qua sự yên bình ở quê hương.

Cô cười, nói đùa: “Có lẽ do em không có chí lớn, không giống như người thường đi chỗ cao, nước chảy chỗ thấp”.

Cố Chi bình tĩnh lắc đầu một cái, “Em chỉ là biết đủ mà thôi, người như vậy thường sẽ sống rất vui vẻ”.

“Anh không ngại em không có chí hướng sao? Mẹ em hay phê bình em nói em như vậy sau này không thể đại phú đại quý, còn hay so sanh Trương Diệc….. Hay so sánh những đứa trẻ khác với em”.

Cố Chi nhìn cô như có điều suy nghĩ: “Em không cần đại phú đại quý”.

“…. Xin chú ý dùng từ đồng chí Cố Chi, tính tình của anh không phải là quá thẳng thắn sao?”.

Anh bật cười không nói, cũng không nói ra rằng, có anh ở đây thì còn cần cô phải nuôi gia đình sao?

Sau khi xuống dưới nhà thì đã mười một giờ, Cố Chi đưa Thư Tình đến khu chợ phía sau nhà mua ít thứ, định ở nhà làm chút đồ ăn đơn giản.

“Lần đầu tiên hẹn hò, đều mơ ước sẽ được một bữa ăn tây cao cấp linh tinh, để em phải ăn thức ăn gia đình, có mất hứng không?”. Cố Chi đi trước cô, bởi vì đường chật lại tắc, có lúc đi đường khó tránh khỏi phát sinh sự tiếp xúc của tứ chi, xô đẩy xô đẩy.

Thư Tình và anh dừng trước quán bán thức ăn, đang suy nghĩ nên đả kích anh hay là nói thật, lại nghe thấy bà chủ đang lấy túi nilon cười híp mắt nói: “Đến giờ này mới đến chợ mua thức ăn hơn nửa đều là những cặp vợ chồng trẻ như cô cậu, thích ngủ nướng, sau khi thức dậy cũng không kịp đi chợ sáng”.

Vợ chồng trẻ?

Tinh thần Thư Tình rung lên, trên mặt cũng đỏ, mắt liếc nhìn Cố Chi đang nhặt súp lơ, ấp úng cười cho qua.

Lúc tính tiền, bà chủ còn lặng lẽ nói với Thư Tình: “Anh chàng này dáng dấp được lại còn đi mua thức ăn với cô, cô gái à, cô thật là hạnh phúc”.

Thư Tình đỏ mặt rất lâu, sau khi mua xong vài đồ đơn giản, hai người cũng trở về.

Cố Chi hỏi cô: “Mới vừa rồi bác gái nói gì với em vậy?”.

“A?”. Cả người Thư Tình chấn động, sờ sờ mặt mình, “Bác ấy nói em có dáng dấp xinh đẹp như thần tiên hạ phàm”.

“…. Bác ấy quả thật đã lớn tuổi rồi”. Cố Chi nói như có điều suy nghĩ.

“Này, anh có ý gì vậy? Dù gì cũng là người anh chọn, người lớn tuổi có lẽ không chỉ là mình bác gái đó? Có bản lĩnh thì anh lại lựa chọn một người xinh đẹp đi, lúc này còn ghét bỏ em”.

“Không còn kịp nữa rồi”. Cố Chi cười, “Cũng đã là vợ chồng trẻ cùng nhau ngủ nướng, hối hận thì đã muộn”.

Hai người cãi vã trở về, nhưng khi đi bên cạnh anh, nhìn những rau thịt trong tay anh, Thư Tình đột nhiên cảm giác, trong lòng cũng nóng lên.

Cho tới bây giờ chưa từng phát hiện anh lại tốt đ


XtGem Forum catalog