
ẹp như vậy, không thật như vậy.
Không phải bởi vì anh mặc áo sam đi trong chợ chật chội, cũng không phải bởi vì khí chất của anh không hợp với những người ồn ào xung quanh mà bởi vì anh làm tất cả đều quá đơn giản, quá bình thường, tiếp nhận quá bình thường cho nên mới có vẻ không thật.
Chương 42
Lúc Cố Chi nấu cơm, Thư Tình cũng ra tay giúp anh, do tay chân vụng về mà bị người nào đó trực tiếp từ chối, cuối cùng bất đắc dĩ nhận việc thái rau.
Cố Chi nhìn đôi bàn tay mập cầm dao sai cách, sau đó cực kỳ vụng về cắt một củ khoai tây đang tốt thành những miếng sứt sẹo, ngay lqd cả trái tim anh cũng lảo đảo theo cô, cuối cùng cứu viên khoai tây khỏi bàn tay cô, “Để anh làm cho”.
Thư Tình chưa từ bỏ ý định, không muốn một mình đứng nhìn.
Cố Chi nhàn nhạt nói: “Cho dù là bác sĩ phẫu thuật thất bại, ít nhất cũng giúp bệnh nhân toàn thây, em lại chà đạp rau củ, ddlqd cắt nó đến nỗi củ khoai tây cũng không nhận ra nó là đồng loại, em có nghĩ tới cảm thụ của nó không?”.
….
Vì vậy bữa cơm này một mình Cố tiên sinh hoàn thành, ngoại trừ y thuật cao minh, tinh thông tiếng Pháp, Thư Tình phát hiện anh có kỹ năng thứ ba: Đầu bếp giỏi.
Sau khi cơm nước no nê, cô bùi ngùi ca thán: “Sau này ai cưới được anh đúng là có phúc!”.
Thầy Cố liếc nhìn cô một cái, “Tạm thời anh chưa có ý định ở rể”.
Cô cười vui vẻ ở trên ghế salon, chợt nghĩ đến một vấn đề, “Phòng này đã lâu không có người ở, vậy ông bà nội anh đâu?”.
Lúc nói ra miệng cô mới chợt ý thức được cái gì, đột nhiên không còn thấy vui vẻ nữa.
Cố Chi cười, “Em đừng có nghĩ loạn, bọn họ còn khỏe mạnh. Bố anh còn hai người chị, hiện giờ một người ở Bắc Kinh, một người ở Thượng Hải, gia cảnh cũng không tệ. Nghĩ rằng ông đã lớn tuổi, một mình ở Dương Huyền lqd không có con cái chăm sóc, cũng rất cô đơn, cũng nói ba chị em cùng chăm sóc hai cụ, nhân lúc hai cụ còn có thể đi lại đưa hai cụ đi chơi xung quanh”.
Gia đình như vậy khiến Thư Tình cảm thấy thật yêu thích và ngưỡng mộ, cô dựa trên ghế salon thở dài, “Thật là tốt”.
Bởi vì là chủ nhật, chỉ có hai buổi nghỉ, nếu hai người ở lại Dương Huyền, còn phải ra cửa hàng mua khăn trải giường và vỏ chăn mới, chỉ một buổi tối mà thôi, phiền toái như vậy không tốt. Cuối cùng hai người quyết định buổi tối chạy về thành phố A, chỉ mất khoảng một canh giờ.
Trước khi đi về, Cố Chi lái xe vòng vòng, đưa Thư Tình đi vài chỗ.
Trường tiểu học của anh không hề thay đổi, chỉ là nhiều thêm những cây cỏ màu xanh, chữ lớn ở cửa được sửa lại một lần.
Cửa hàng mì anh hay ăn vẫn còn mở, chỉ là lqđ trang trí trong tiệm đã thay đổi, chỉ có đôi vợ chồng già ân ái là không đổi.
Cuối cùng, đi qua nhà hát cổ xưa ở Dương Huyền, bên ngoài có mấy đứa nhỏ đang ngồi trên bàn đá chơi trò chơi, cười hì hì. Mà trong nhà hát truyền ra những âm thanh y y a a, Thư Tình nghe không hiểu nhưng lại cảm thấy có quan niệm nghệ thuật mới.
Đầu tường có chút liễu mới rủ ra ngoài, vừa mới lộ ra, cực kỳ tươi tốt.
Cô hạ cửa kính xe xuống, nhìn cảnh tượng bình thản lại xa lạ, chợt lầm bầm nói câu: “Mùa xuân tới”.
Sinh ra ở thành phố, bởi vì cuộc sống bận rộn mà bỏ sót sự giao thoa của bốn mùa, cũng bỏ qua những cảnh vật bình thường quanh mình. Mà ở Dương Huyền, rốt cuộc cô cũng tìm được tâm thái bình thản đó, lần đầu cảm nhận được cảnh đẹp đã bỏ quên trong quá khứ.
Nhưng mà tuyệt đối không thể để cho thầy Cố đắc ý, nếu không anh sẽ tự tin chạy về phía khiến người ta giận sôi lên, cho nên trên đường về Thư Tình hỏi anh: “Trước đó không phải anh bảo dẫn em đi xem phim sao? lqd Thì ra chỉ là ngụy trang?”.
Bộ dạng, “Thì ra thầy Cố cũng sẽ nói dối, sau này nói gì cũng thúi lắm”.
Cố Chi lái xe, không để ý nói một câu: “Anh nghĩ rằng, anh đã biến tuổi thơ anh thành một bộ phim chiếu cho một người, đáng tiếc người nào đó lại không hài lòng lắm”.
Thư Tình không nhịn được cúi đầu cười, ngẩng đầu lên lại không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng nhìn gò má của anh.
Người này sao lại có thể đáng yêu như thế, anh thông minh chững chạc, ôn nhu mà tốt đẹp, thật không thể tin được cô lại có thể có được anh.
Dưới cái nhìn chăm chú không chớp mắt, thầy Cố thong dong cũng cảm nhận được cảm giác như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, lqd vì vậy nhanh chóng nói thêm câu: “Thật sự không hài lòng sao?”.
Đáp lại anh là một nụ hôn rất nhẹ, Thư Tình đến gần, nhanh chóng chạm một cái lên má phải anh. Trong lúc cô cười híp mắt lui người về thì xe đột ngột dừng lại ở ven đường.
Cố Chi xoay đầu lại nhìn cô, cười như không cười nói: “Nói như vậy, là rất hài lòng sao?”.
Thư Tình giả vờ cau mày suy tư: “Tạm được đi, những mà vẫn có chút tiến bộ”.
Cố Chi chợt cong khóe miệng, chợt đưa tay xoạch một tiếng, cởi giây an toàn của cô, sau đó dịu dàng giữ lấy eo cô, trong lúc lại gần, anh nói từng câu từng chữ không nhanh không chậm: “Nếu em cảm thấy hài lòng, anh không khách khí đòi hỏi phí xem phim”.
Sau một khắc, khuôn mặt của anh chắn đi tất cả ánh sáng trước mắt cô, cùng bóng người còn có hơi thở mát lạnh tràn đầy khí đất trời của anh, cùng với đôi môi mềm mại.
Bóng đêm vừa vặn, ánh