
, nhưng đầu thai nhi cũng không lớn lắm, cho nên bác sĩ nói vẫn đủ điều kiện để sinh thường, chỉ là sản phụ sẽ hơi vất vả một chút.Hứa Hủ đương nhiên là không sợ vất vả, tất nhiên phải sinh!Nửa đêm ngày thứ hai sau khi vào ở bệnh viện, phòng bệnh yên ắng, dường như tất cả mọi người đều đang ngủ say.Hứa Hủ bị cơn đau do tử cung co rút mà tỉnh lại.Lúc đó, Quý Bạch đang dựa vào sô pha bên cạnh giường, gương mặt mỏi mệt, ngủ sâu mà yên ổn. Cô cũng không vội đánh thức anh, mà chỉ nhìn đồng hồ treo tường, nhịn cơn đau, không chút hoang mang bắt đầu đếm số lần tử cung co rút. Chỉ khi tử cung co rút đạt đến một tần suất nhất định, nghĩa là cách lúc sinh không xa.Đếm một lát, cô cảm thấy cũng đến lúc rồi, mới giơ tay vỗ vỗ đầu Quý Bạch: “Ông xã, tỉnh dậy, sắp sinh rồi.”Lúc Quý Bạch mở mắt còn có chút mơ màng, giây tiếp theo, liền giật bắn người dậy.Bác sĩ cùng y tá chạy tới rất nhanh, sau khi kiểm tra, liền đẩy Hứa Hủ vào phòng sinh.Quá trình sinh sản chỉ có thể cho một người nhà đi cùng, ba Hứa và Hứa Tuyển lúc nghe tin chạy tới, chỉ có thể ở lại bên ngoài. Khi Hứa Hủ bị đẩy vào phòng sinh, đúng lúc nhìn thấy thần sắc hai người đầy vẻ lo lắng sốt ruột, vì vậy mỉm cười với bọn họ: “Đừng lo lắng, thời gian sinh đứa nhỏ lúc ngắn lúc dài, hai người không cần chờ ở đây, về phòng bệnh nghỉ ngơi trước đi. Ngủ một giấc tỉnh lại, chắc là con cũng đã sinh xong rồi.”Cô vừa nói xong, bác sĩ y tá bên cạnh đều cười xòa, cha và anh cũng vừa đau lòng vừa buồn cười. Y tá trưởng nói: “Quý phu nhân tâm trạng rất tốt, nhất định không có vấn đề gì đâu.”Quý Bạch thì nắm lấy tay cô, dịu dàng nói: “Em quan tâm nhiều như vậy làm gì? Ba và anh hai sẽ tự biết chăm sóc mình, chúng ta chuyên tâm sinh con đi.”Hứa Hủ liếc anh một cái, gương mặt anh tuấn có vẻ nhăn nhó, lòng bàn tay cũng hơi ẩm ướt mồ hôi.Thì ra anh cũng có chút khẩn trương.Hứa Hủ vỗ vỗ mu bàn tay anh: “Em nhất định sẽ sinh rất tốt, anh an tâm đi.”Quý Bạch: “… Em cũng không cần phải quan tâm đến anh.”***Đêm nay trong bệnh viện còn có một sản phụ khác đang sinh, nằm ở trong phòng sinh cách vách, cách một bức tường, cũng có thể nghe được tiếng la đau lúc cao lúc thấp của cô ta: “Ông xã… Đau quá! Đau chết em rồi! Ai da…”Nhưng bên phía Hứa Hủ thì khác hẳn, từ đầu đến cuối cũng không nghe thấy một tiếng la hét nào. Lúc cơn đau bụng xông lên, cô chỉ cắn chặt răng lại, thậm chí cả người run run, chỉ là không phát ra tiếng.Quý Bạch nhìn thấy đau lòng, nhẹ giọng nói: “Nếu đau thì cũng la lên đi?”Hứa Hủ thở gấp đáp: “Em la lên để làm gì? Cũng chẳng dễ chịu hơn chút nào, mà còn làm lãng phí thể lực.”Quý Bạch: “… À, vậy để anh hôn em?”Hứa Hủ: “Đừng chọc em cười! Em đang nghẹn thở mà!”***Khi tiếng trẻ con khóc thanh thúy nỉ non truyền đến, cả người Hứa Hủ nhẹ nhõm, thở hắt ra.Y tá tắm rửa cho đứa bé thật sạch, bao bọc kỹ rồi ôm qua, Quý Bạch cẩn thận nhận lấy, hốc mắt đã có chút ẩm ướt.Anh bế đứa bé đến trước mặt Hứa Hủ, mái tóc ngắn của cô đã bị mồ hôi thấm ướt, nhìn đứa trẻ, gương mặt nhỏ nhắn trước giờ vẫn luôn bình tĩnh lạnh nhạt, rốt cuộc cũng hiện lên ý cười mệt mỏi mà dịu dàng.Quý Bạch ôm cả cô và đứa bé vào khuỷu tay, nhẹ giọng nói: “Bà xã sinh con thật sự rất tốt.”Đâu chỉ là rất tốt, quả thực là quá tốt rồi. Chỉ khiến anh cảm thấy có được vợ như thế thì làm chồng còn cầu gì hơn nữa đâu?***Hứa Hủ và em bé cùng bị đẩy trở về phòng bệnh, qua một lát cô liền ngủ thiếp đi.Lúc tỉnh lại, sắc trời ngoài cửa sổ đã tờ mờ sáng, quay đầu nhìn, liền thấy bé con vẫn còn nằm trong giường nhỏ bên cạnh, ngủ rất say. Ba người đàn ông gần như không hề buồn ngủ, đều vây quanh giường, nhỏ giọng nói chuyện.Hứa Tuyển: “Bé con càng nhìn càng thấy giống con.”Ba Hứa nhìn tỉ mỉ mặt mày của đứa trẻ, trầm ngâm một lát, bình luận: “Không giống con, so với con còn khí khái hơn, vẫn là giống Quý Bạch.”Hứa Tuyển: “Nhỏ như vậy sao ba có thể nhìn ra được khí khái chứ?”Quý Bạch chỉ cười không nói.Vì là người thắng lợi trong cuộc đời này, nên chỉ cười mà không nói.Hứa Hủ cũng cười, Quý Bạch ngước mắt nhìn thấy cô tỉnh rồi, bước nhanh đến, nắm lấy tay cô: “Có đói không, có chỗ nào không thoải mái không?”“Không có.” Cô nhìn Hứa Tuyển và Quý Bạch, một người thanh tú, một người tuấn lãng. Lại nghiêng đầu nhìn bé con. Cũng không biết có phải là bị lời nói của cha mình ảnh hưởng hay không, nhìn gương mặt nhỏ nhắn của bé con, mắt mày đen thui, đúng thật có chút khí khái, có hương vị của Quý Bạch.Sau này trong cuộc đời của bọn họ, lại có thêm một Quý Bạch nhỏ rồi!Cảm giác này thật sự rất…Hạnh phúc.***Ba người đàn ông đều kiên trì để Hứa Hủ ở lại bệnh viện thêm vài ngày rồi mới về nhà ở cử. Hứa Hủ đương nhiên không có vấn đề gì.Ban đêm ngoại trừ hộ lý tư nhân Tiểu Lưu ra, Quý Bạch và Hứa Tuyển cũng luân phiên đến ngồi ở bệnh viện. Đêm ngày thứ ba là đến phiên Hứa Tuyển trực. Hứa Hủ ngủ đến nửa đêm, bị tiếng khóc nỉ non của bé con đánh thức, vừa mở mắt nhìn, đã thấy Hứa Tuyển đang ôm lấy bé con dỗ dành.Chờ bé con ngủ lại lần nữa, đã qua hơn nửa tiếng, hai anh em nhất thời không còn buồn ngủ, thấp giọng hàn huyên một hồi, Hứa Hủ n