
hưng còn một điều lạ lùng là.. – Phương Đan ngước lên – cái khăn này giống hệt chiếc khăn tay mà em đã làm mất.
Đôi mắt cô bé ánh lên tia vui vẻ. Ngớ người, Tùng nhận ra mình đã bị lộ.
Hương cỏ dại thơm ngát. Trời về đêm nhưng lại không thấy lạnh.
** *** *** *** **
Tôi biết má phải suy nghĩ nhiều lắm, gạt hết ưu tư phiền muộn trong lòng mới có thể gật đầu.
– Nhưng mọi chuyện không thể một câu nói chuyện mà xong.
Má nhìn thẳng vào ba. Ông hiểu ý, khẽ gật đầu. Cùng lúc đó, Anh Thư khoác tay tôi kéo đi, có ý để người lớn nói chuyện riêng. Tôi khẽ gật đầu rồi bước theo chị, cố gắng không tạo ra dáng vẻ “bên cao bên thấp”.
Và tôi nhận ra, đây là lần đầu tiên chúng tôi sánh bước cùng nhau, tay trong tay xúc động như vậy.
Nếu bạn có chị em sinh đôi, bạn sẽ hiểu cảm giác mọi người nhìn thấy bạn và chị em của bạn, sau đó lộ vẻ ngạc nhiên. Chính sự ngạc nhiên đó khiến tôi cảm thấy mình thật đặc biệt, và hãnh diện vì mình và chị gái giống hệt nhau.
Giọt nước mắt nóng hổi chảy từ khóe mắt. Tôi tự hỏi, liệu Anh Thư cũng có cảm giác như tôi.
Hai giọt nước, dáng vẻ như nhau, nhưng mùi vị khác nhau.
Và cậu đã phải lòng giọt nước trắng tinh khôi kia rồi.
Phong thẫn thờ khi nhìn thấy Anh Thư và Hoài Thư đang bước ra sảnh lớn. Chiếc giày trên tay cậu bỗng nặng hơn bình thường, hay mạch máu đang dồn lại vì tim đập loạn nhịp?
Cách đây một năm, cậu ngạc nhiên tột độ thế nào khi nhận ra Anh Thư có chị em sinh đôi, thì bây giờ, cậu lại thấy đó là món quà có một không hai mà cậu tìm thấy.
Chị em sinh đôi chỉ nhìn lướt qua, không tài nào phân biệt được. Nhưng nếu con tim thực lòng, thì dù có đứng giữa trăm ngàn Anh Thư, cậu vẫn nhận ra Hoài Thư của mình.
– Hoài Thư.
Anh Thư lên tiếng, nhìn tôi chằm chằm. Chỉ qua ánh mắt cũng biết, chị đã nhận ra tôi đi chậm và cà nhắc là do vết thương nơi cổ chân.
– Em bị thế này từ lúc nào hả?
Nhìn Anh Thư sốt sắng mà tôi muốn đứng hình. Cứ như tôi không phải là cô bé tội nghiệp đang phải chịu đau, mà là kẻ phạm tội lớn. Có lẽ chưa ai nói với chị về việc tôi bị thương, rồi ngất xỉu, rồi phải đi viện… Chỉ riêng việc tôi biến mất không tung tích cũng đủ khiến Phục Hy đối phó qua điện thoại không nổi rồi. Thật là đáng sợ quá.
– Hơ.. là do em đi đứng không cẩn thận. Nhưng chị không phải lo, em đã đến bệnh viện kiểm tra, còn được băng bó cẩn thận. Chị xem – tôi chỉ xuống dưới chân – cái nơ dễ thương này là Phong quấn cho em, là Thanh Phong đó.
Tôi cố nhấn mạnh tên Phong. Chẳng phải cậu ấy là người mà Tỉ Tỉ tin cậy nhất sao. Vừa ra sức giải thích, tôi vừa lùi lại. May là giày đã sẵn trên tay, có bỏ chạy cũng không đến nỗi vướng.
– Ừm… Gặp lại chị sau nhé, em phải đi vệ sinh đây.
Nói rồi tôi quay người lủi mất, không để Anh Thư kịp kêu lại.
Đi lòng vòng, cuối cùng tôi nhận ra mình đã rời xa phòng ăn, tiến vào sảnh. Nếu không nhầm, đây là nơi người trang trí lãng mạn với đèn đuốc rực rỡ để làm lễ hoặc khiêu vũ. Hoàn toàn chẳng phù hợp để la cà.
Đang tìm đường ra ngoài, tôi chợt nghe tiếng nhạc cất lên.
Tiếng piano nhẹ nhàng, thánh thót.
Bản nhạc này tôi chưa nghe, nhưng lại có cảm giác rất quen thuộc, cứ như có thể nắm bắt được nhịp điệu và tâm tư của người đàn.
Mải nghe đàn, tôi không nhận ra những cặp tôi ăn mặc sang trọng trong sảnh và từ phòng ăn bắt đầu tiến vào, chìm đắm trong điệu khiêu vũ. Từ phía bên ngoài, họ bắt đầu tiến vào trong.
Muốn ra khỏi nơi mình đang đứng thực sự khó!
Cắn môi dưới, tôi nhón chân tìm lối ra. Nhưng vừa bước về phía định sẵn, một cặp khác tiến lại khiến tôi mất hướng, quay người né làm rơi mất chiếc giày trên tay. Người càng lúc càng đông, và tôi chẳng thấy chiếc giày nữa.
Anh Thư chắc chắn sẽ giết tôi nếu làm mất đôi giày của chị!
Cánh tay quấn băng trắng nơi cổ tay nhặt đôi giày lên. Bước chân chậm rãi tiến lại phía cô gái đang bối rối giữa phòng. Dù không có nắng nhưng nụ cười nửa miệng vẫn ấm áp đến lạ lùng.
Nhận ra có người đứng phía sau, tôi quay lại và ngỡ ngàng nhận ra Phong. Cậu vẫn giữ nguyện nụ cười của mình, hơi cúi xuống, đặt đôi trắng ngay ngắn trước chân tôi.
Lãng mạn hơn cả trong truyện cổ tích lọ lem.
Mặt nóng bừng, tôi xỏ chân vào giày. Không nén nổi nụ cười hạnh phúc.
Chỉnh lại giày ngay ngắn cho tôi, Phong đứng dậy. Vẻ lịch lãm toát ra từ cậu khiến tôi quên đi những ánh mắt xung quanh đang dành cho mình.
Tôi và cậu ấy đứng đối diện nhau giữa thán phòng. Màu trắng và đen trên bộ đồ chúng tôi mặc tương phản nhau dưới ánh đèn, nhưng dường như lại có một cái gì đó hòa quyện. Phải chăng sự đối lập đã tạo nên nét tương xứng, giống như chúng phải được đặt cạnh nhau, để cùng tôn nhau lên, và vì chúng không thể tách rời nhau.
Giống như tôi không thể tách rời Phong.
Khoảnh khắc này là của riêng Phong và tôi mà thôi.
Phong mỉm cười, giơ tay phải lên. Trong niềm hạnh phúc nhất của mọi cô gái được mời nhảy, tôi đặt tay mình lên, và cảm thấy tan chảy khi cậu ấy khép bàn tay siết chặt lấy tay tôi.
Tiếng piano lúc du dương, khi thánh thót ru chúng tôi chìm vào điệu nhảy. Tay trái của Phong phải buông thõng, nhưng điều đó chẳn