Disneyland 1972 Love the old s
Này Nhóc, Đứng Lại

Này Nhóc, Đứng Lại

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326631

Bình chọn: 7.00/10/663 lượt.

g hề làm cho điệu nhảy của chúng tôi có khoảng cách, vì tôi đã vòng tay lên cổ cậu ấy.

Chân tôi cà nhắc và cổ tay Phong không thể cử động mạnh, nhưng chúng tôi không hề chậm nhịp. Vì tôi và Phong đang bước theo điệu nhạc của riêng mình – nhịp đập con tim.

Thấy má đã chịu cười với ba, Anh Thư cảm thấy mình cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Cô đặt li cooktai lên nắp piano, khẽ dựa người lên thân đàn, nhắm mắt chìm theo điệu nhạc.

– Sao lại ra đây?

Danh hỏi cô, những ngón tay vẫn mải miết trên phím đàn.

– Vì em thương anh cô đơn – cô cười trêu anh – và vì em cũng cô đơn.

– Em nói thế sẽ làm người ta hiểu lầm.

Anh nói mà không ngẩng lên. Đôi mắt nhắm hờ như người nghệ sĩ say mê với tác phẩm của mình.

– Thì có sao. Chúng ta thân nhau đủ để vô tư như thế. Dù sao anh cũng là “ông em rể hụt” của em.

– Cũng may là không phải, vì anh sẽ không chịu nổi tính khí của em thế này.

Danh cười thoải mái, nhưng chỉ một cái liếc mắt, Anh Thư biết tình cảm của anh vẫn còn vương lại. Cô hướng về phía cặp đôi đang say xưa.

– Chỉ tiếc rằng, đó là một sự kết đôi quá hoàn hảo. Không ai có thể phá đám được. Dù cho Hoài Thư có chọn ai, em cũng ủng hộ nó.

– Giá mà anh có thể như thế…

Danh nhắm mắt lại, để cho những ngón tay lướt tự nhiên trên phím đàn. Đây là bản nhạc anh chơi để tặng riêng cho Hoài Thư. Đây là lần đầu tiên, mà cũng có thể là lần cuối cùng anh làm điều này cho cô.

Vì sau này, sẽ có người đàn cho cô nghe còn hay hơn thế. Đàn hay không chỉ do sự điêu luyện, mà còn bởi tình cảm gửi gắm. Nếu không chăm chút kĩ lưỡng, tình cảm của anh dành cho cô sẽ không như buổi ban đầu. Bởi anh cũng phải tìm tình yêu riêng cho mình.

– Ơ kìa. Sao nghe anh chơi đàn mà em lại khóc?

Anh Thư lau giọt nước mắt còn đọng nơi khóe, cố cười.

– Cũng chẳng biết nữa. Có lẽ do em nhớ…

Điện thoại trong chiếc ví cầm tay bỗng rung. Cô mở ra, và mỉm cười khấp khởi. Nước mắt dường như khô trong tích tắc.

– Tuấn à, em nhớ anh quá.

*** *** **

– Chúng ta lạc nhịp rồi.

– Có hề gì.

Tôi nhìn sắc mặt không hề thay đổi của Phong.

– Cậu không phải cố đâu. Nếu muốn, chúng ta có thể dừng lại.

Nhẩm tính mình phải dẫm lên chân cậu ấy ít nhất bốn lần, giọng tôi càng ngày càng nhỏ lại.

– Cậu nghĩ mình để ý đến điều nhỏ nhặt đó sao? – Phong kéo sát hơn làm tôi bất giác đỏ mặt – đừng lo, mình không thấy đau, trái lại mình rất thích cảm giác đó.

Phong mỉm cười khoái chí.

– Sao lại?

– Vì …

Phong dừng lại. Trong khoảnh khắc cậu ấy nhìn tôi “đắm đuối con cá chuối”, tôi đã phát hiện ra chút gì đó ranh mãnh. Nhưng chưa kịp phản ứng, vòng tay cậu ấy đã sát hơn, và trong phút chốc, tôi thấy mình bị nhấc bổng lên, xoay vòng theo điệu nhạc. Tôi bám chặt vai cậu ấy bằng cả hai tay, phải cố gắng lắm mới không phát ra tiếng nào. Vừa hoảng hốt, vừa vui sướng.

– … Vì mình rất thích cậu.. – Phong khẽ thì thầm vào tai tôi.

Có thể nói, đây là phút giây vui sướng và đáng ghen tị nhất đời. Tôi để ý thấy những ánh mắt ghen tị dành cho mình, và chết chìm trong hạnh phúc. Mắt nhắm lại, tôi cố gắng cảm nhận tất cả bằng cả giác quan, để khoảnh khắc này được lưu giữ mãi. Vẹn nguyên.

– Cái thằng này.

Ông Thành xăn tay áo đứng dậy.

– Kìa anh – bà Thành cười tươi như hoa, kéo ông ngồi trở lại – tụi nó cũng giống …

Bà dừng lại vì ngại ngùng.

– Giống chúng ta ngày xưa sao? – Ông thành vui vẻ. Bực dọc bay biến mất.

– Có nên ra nhảy một bài không nhỉ? – ông chìa tay ra, vẻ mời mọc.

– Vào lúc này?

– Đúng vậy.

– Ngay tại đây?

– Đúng vậy?

– Vào cái tuổi này?

– Nếu không phải thời khắc này, liệu còn lúc nào khác chăng – ông Thành cười lớn, nắm tay bà kéo đi – nếu em không nhanh, anh sẽ mời người khác đấy. Từ khi nào mà em lại thắc mắc nhiều như Hoài Thư vậy hở.

Nụ cười nhẹ nhàng xuất hiện trên khuôn mặt người phụ nữ đã gần 50 tuổi – cái tuổi mà người ta chẳng còn trông chờ những khoảnh khắc lãng mạn chợt tới. Nhưng… có ai cấm chúng ta mong chờ đâu…

Bàn tay thanh thoát lướt trên phím đàn.

Chân váy Hoài Thư khẽ tung lên trong một cú xoay vòng. Cô khẽ đưa mắt ra phía sau, và nhận ra ba má đang tay trong tay như thời còn xưa trẻ. Tựa hẳn vào Phong, cô khẽ nhắm mắt, cười trong mãn nguyện.

…..

– Rất cảm ơn vì hoàng tử đã đi giày cho công chúa…

Tôi mỉm cười láu lỉnh, cúi xuống, tháo giày giấu sau tấm rèm rồi quay trở lại, đan tay mình vào tay Phong.

– … nhưng công chúa đau chân quá rồi.

Cả hai chúng tôi cùng cười thoải mái, vì lúc này hai đứa đã ra ngoài ban công. Ánh đèn từ trong phòng hắt ra hòa lẫn với màn đêm tạo thành một màu dịu mắt. Sương đêm đã rủ xuống. Không khí trong lành đến nỗi tôi có thể nhận ra từng mùi hương ngoài kia.

Phong và tôi đã dừng lại, nhưng vẫn giữ nguyên tư thế. Cậu ấy là người thôi cười đầu tiên, nhìn tôi chăm chú với ánh mắt… vô cùng nguy hiểm.

Nhưng khi đã kẹp cánh vào bẫy, chim non có muốn thoát ra cùng không nổi.

Bàn tay đặt trên vai tôi bỗng siết mạnh, Phong từ từ cuối xuống, khóe môi để lộ nụ cười…

Buổi tối hôm ấy, cuối cùng Anh Thư cũng có thể vui vẻ bắt đầu trang mới của Nhật kí yêu thương về tình cảm gia đình.

C