Insane
Này Nhóc, Đứng Lại

Này Nhóc, Đứng Lại

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326710

Bình chọn: 8.5.00/10/671 lượt.



– Cuối cùng cũng được gặp lại em.

Bà Thành ngẩng lên. Câu vừa rồi… nghe như ông ấy đã mong chờ ngày này lâu lắm vậy. Dường như người bỏ đi không phải ông ấy mà là chính bà. Như thế có phải là quá đáng.

Nén những giọt nước chảy ngược trong lòng, bà Thành quay người đi, nhưng chưa kịp bước đã bị giữ lại.

Ông Thành nắm cổ tay bà, đúng chỗ cái vòng mà ngày xưa ông tặng bà, cười mà chảy ra nước mắt.

– Em cần được nghe lời giải thích, và anh cần được tha thứ…

– Chúng ta không phải quá rõ ràng sao?

Mãi bà mới lên tiếng được, nghẹn ngào. Dường như bao uất ức bị kìm nén bấy lâu nay dồn về cùng lúc khiến bà không biết bắt đầu từ đâu, chỉ im lặng trong xúc động.

– Ngày ấy anh đã sai. Nhưng nếu không có ngày ấy sẽ chẳng có ngày hôm nay.

Nói như vậy có nghĩa ông vẫn không ân hận? Bà Thành ngoảnh mặt đi, không muốn nghe.

– Anh nên nói rõ, bàn bạc với em trước. Nhưng em cũng biết đấy, má anh không phải là người dễ chịu. Thế nên chia li tạm thời có lẽ là cách tốt nhất cho cả hai ta. Cảm giác trụ cột trong nhà mà không làm nên trò trống gì, không thể mang lại no ấm trong gia đình đã dằn vặt anh rất nhiều. Anh quyết định lên thành phố làm ăn, khi nào yên ổn sẽ tìm em và Hòai Thư. Ai ngờ em đã chuyển đi, cả chút tung tích cũng không có. Anh ân hận lắm…

Những lời nói của ông thật lòng nhưng không đủ lay động trái tim đã nguội lạnh vì vết thương sâu sắc của bà.

– Có thể tốt cho anh và tôi, nhưng chẳng hề tốt cho hai đứa con. Anh nghĩ hai chị em nó sẽ hạnh phúc khi biết sự thật sao? Tuổi thơ thiếu ba mẹ đâu phải là điều dễ dàng.

– Anh biết mình sai rồi, thế nên hãy cho anh sửa sai. Hãy về sống với anh, để gia đình được đoàn tụ.

Bà Thành khẽ lắc đầu, cười chua chát.

– Cho dù có muốn cũng không thể, giữa chúng ta đâu còn gì ràng buộc.

Phải, danh nghĩa vợ chồng đã chấm dứt khi ông ra đi cầm đơn li hôn mà bà đã vừa khóc vừa viết và kí trước sự ép buộc của mẹ chồng. Tòa chắc chắn đã xử vắng mặt. Như thế đỡ đau khổ hơn.

– Em muốn nhắc đến tờ đơn li hôn mà anh vẫn chưa kí ư?

Lời nói điềm đạm, nhưng ý nghĩa của nó khiến người ngồi đối diện phải sững sờ.

– Anh chưa khi nào hết yêu em.

Sảnh lớn tràn ngập một nàu vàng dịu mắt của đèn chùm giữa phòng cùng những ngọn đèn mắt cáo trang điểm xung quanh. Tôi nín thở, co một chân nhảy lên bậc thang đầu tiên. Cú chạm đất không chuẩn khiến tôi loạng choạng, hai tay quờ quạng xung quanh như gà mái tập bay.

– Á…!

Tôi đang chấp chới, tức thì cánh tay rắn chắc vươn ra, làm điểm tựa cho tôi bám lấy. Thật hú hồn.

Mãi khi đứng vững tôi mới nhận ra không phải một, mà là hai cánh tay cùng đưa ra một lúc. Bên trái tôi là Phong trong bộ vest đen lịch lãm đang giơ tay vuông góc, chỉ cần luồn tay qua là chúng tôi sẽ trở thành một cặp hoàn hảo. Còn bên trái, Danh đúng kiểu “hoàng tử bạch mã” đang ngửa tay với ý mời gọi tôi nhận lời anh ấy.

Chớp mắt lia lịa, hết quay trái lại quay phải, tôi vẫn không tài nào quyết định được sẽ chọn ai để khỏi làm tổn thương người còn lại.

– Thôi được – tôi cúi xuống, tháo giày chân trái ra – mình có thể tự đi vào với cái chân cà nhắc này, chỉ cần thoát khỏi đôi cao gót khủng bố này.

Nhưng trước khi tôi kịp tháo nốt chiếc giày còn lại, Danh đã nhấc bổng tôi lên. Chiếc giày trên tay rơi xuống.

– Cậu ta chẳng giúp gì được cho em với cánh tay lỏng lẻo kia đâu.

Danh chỉ vào tay trái của Phong, và tôi sực nhớ cậu ấy bị gãy xương cổ tay chỉ cách đây mấy tiếng đồng hồ. Và rồi không để tôi kịp la ó, Danh đã bước thẳng lên cầu thang. Tôi che mặt đi vì không muốn Phong nghĩ rằng mình tán thành với hành động này, phần cũng vì xấu hổ. Có lẽ Danh phải cố gắng lắm mới có thể vác “bao gạo” này một cách “hùng dũng” như thế.

– Em có thấy chúng ta rất hợp nhau không?

Tôi đảo mắt suy nghĩ, và nhận ra chúng tôi đều mặc đồ màu trắng, đến ngay cả giày cũng trắng nốt. Người ngoài nhìn vào sẽ hoàn toàn nghĩ rằng chúng tôi là một cặp. Cứ nhìn mấy đôi mắt liến láo tiếc rẻ nhưng vẫn cố dịu dàng của mấy cô nàng phục vụ hai bên là biết. Bất giác tôi đỏ mặt, và khó chịu. Tôi sửa soạn là để trông không quá nhếch nhác, ít ra đứng bên cạnh Phong cũng không bị lép vế. Vậy mà…

Ý đồ bị đảo ngược, tôi hậm hực giảy nảy “Thả em xuống, thả em xuống” khiến những người xung quanh được thể cười lớn.

Cuối cùng Danh cũng để tôi đứng trên một chân khi hết bậc thang. Trong lúc tôi tìm điểm tựa thì anh nhanh chóng đặt giày xuống – chỉ một chiếc duy nhất. Xỏ giày xong, chỉnh lại áo váy, tôi mới nhận ra Phong đã biến mất.

Vậy mà tôi đã mong chờ một “ánh mắt bốc khói” hay cái gì đó đại loại vậy. Dù sao cậu ấy cũng đã là bạn trai tôi (nói ra từ này mắc cỡ quá *o*) ít ra cũng phải biết “ghen” một tí để tôi thấy mình có chút quan trọng chứ. Đằng này, thất vọng quá!

Tức hơn là, cậu ấy biến mất cùng với chiếc giày còn lại!!!

– Tươi tỉnh lên nào, cô bé. Không phải em đang lo lắng cho buổi gặp mặt của bậc phụ huynh chứ?

– Ah, ừm.

Đáng lẽ phải thế, nhưng nếu thú nhận sự thực với Danh thì mặt dày quá. Mà tôi lại không có khả năng lộ bản chất như vậy. Thế nên cứ cho là anh nói đúng đi, tôi cũng qu