Teya Salat
Này Nhóc, Đứng Lại

Này Nhóc, Đứng Lại

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326592

Bình chọn: 7.5.00/10/659 lượt.

uộc đang bước vào, dáo dác tìm người quen.

– Chào!

Cô nàng chạy lại, cười toe toét với mọi người. Nhưng trái với sự hồ hởi của cô, ai cũng chào đón bằng một cái nhìn chằm chằm hết sức khó hiểu.

– Sao lại..

Phong là người khó chịu nhất. Cậu ấy hơi hạ mắt – biểu hiện không hài lòng, nhưng lại không lên tiếng, tỏ vẻ đăm chiêu ghê gớm lắm.

Để xem cậu có nhận ra không.

– Chị nói dối anh Phong là đến trước, rồi chuồn đi đâu hở – Phục Hy chết cười khi thấy biểu hiện của Phong

– Đúng là mình đi trước, nhưng có chút chuyện nên… đến trễ.

– Ai đi cùng em vậy?

Danh chỉ người bên cạnh cao bằng cô, đội mũ nồi, đeo kính và quấn khăn kín mít.

– Ah, đây là…

Chưa kịp lên tiếng thì Phong đã kéo mũ áo người đó ra, lột luôn cả kính và khẩu trang.

– Để xem có trốn được không.

Nụ cười đắc thắng xuất hiện trên khuôn mặt Phong, còn Danh thì tủm tỉm cười. Trong khi tất cả đều mắt chữ O, miệng chữ A.

Hai cô gái trước mặt họ giống nhau đến kinh ngạc, từ kiểu tóc, trang phục, chiều cao, và nhất là khuôn mặt. Đã thế cả hai còn làm biểu hiện mặt cười y hệt nhau, cố đánh lừa.

– Đoán thử xem ta là ai.

Cô nàng bị Phong tháo kính mà mũ lên tiếng, tức thì bị Danh nắm thóp.

– Em muốn thách thức anh à, Hoài Thư?

– Á á… – Quỳnh Chi kinh ngạc chỉ tay người còn lại – đây là Anh Thư sao? Với giày đế bệt, áo sống đơn giản, và… chị mới nhuộm lại tóc đen à?

– Là thành quả của cả ngày hôm qua đấy. Vậy mà không lừa được hai người – Hoài Thư chỉ về phía Phong và Danh – tại sao lại thế?

Danh chỉ mỉm cười, trong khi Phong đã kéo cô vào lòng.

– Vì cậu có một mùi hương rất đặc biệt.

“Phừng!”

– Trông mặt chị kìa. Chẳng khác nào quả cà chua.

Phục Hy tha hồ chọc Hoài Thư – kẻ lúc này chẳng biết giấu mặt vào đâu.

Chỉ có những người thật lòng mới có thể nhận ra người mình yêu mến, cho dù có hình dáng người ấy có thay đổi đến thế nào.

….

Giờ bay đã sát nút. Hầu hết những hành khách cùng chuyến với Danh đã Check in xong và yên vị trong phòng chờ, chỉ còn anh vẫn nán lại để tạm biệt mọi người.

– Chà, không phải tôi có ý gì, nhưng chỉ sợ anh làm hỏng mất cái vé máy bay. Cũng nhiều tiền lắm chứ bộ.

Phong nói khi thấy Danh dặn dò tôi mãi mà chưa xong. Cậu ấy ngó lơ đi chỗ khác, nhưng ánh mắt thì vẫn để ý. Tôi phì cười khi nhận ra cậu ấy đang “nóng máu”.

– Vì anh thông báo gấp quá, em chẳng chuẩn bị được gì…

Nói đoạn tôi tháo chiếc khăn quàng cổ mới quấn lần đầu của mình, choàng vào cho Danh.

– Bên đó lạnh lắm, anh nhớ giữ ấm.

– Ừ – Danh cười. Liếc mắt sang bên thấy Phong đang bốc khói với ánh mắt kiểu “tại sao cậu chưa bao giờ quàng khăn cho mình??” anh lại được thể khoái chí, giữ rịt tay tôi lại, đặt nụ hôn lên trán.

– Tạm biệt.

– Hẹn gặp lại – tôi cũng thì thầm theo anh.

Ôm hôn Jun và đụng vai với Thắng xong, Danh tiến lại chỗ Phong, nắm tay cậu ấy, giơ lên cao ngang người. Có sát khí thoát ra. Trông thế thôi, nhưng dường như cả hai đang gồng tay lên.

– Chúc cậu may mắn với Hoài Thư.

Câu “chúc” của anh khiến tôi hậm hực. Chẳng lẽ tôi là sao quả tạ xui xẻo hay sao?

Ừm mà cũng đúng, chuyện gì dính đáng đến tôi đều nghiêm trọng so với bình thường gấp 2 lần cả. Haizz!

– Còn em – anh quay sang Anh Thư – không còn là Tỉ Tỉ nữa, nhưng cũng đừng để ai bắt nạt đấy nhé.

Anh Thư gật đầu:

– Khi nào em gửi thiệp đỏ, anh nhớ phải về đấy.

– Còn em? – tôi chen vào khi thấy Danh ngoắc tay đồng ý với Anh Thư.

– Em hả? Phải gửi thêm vé máy bay – anh nhéo hai má tôi.

– Vậy thì anh yên tâm, tôi sẽ không mời đâu.

Câu nói đùa cay cú của Phong khiến tất cả mọi người đều cười. Còn tôi lại cứng họng. Ai nói sẽ lấy cậu ấy chứ!!!!!

Danh vẫy tay với mọi người lần cuối trước khi kéo túi hành lí tiến về phía thang cuốn. Tôi cũng vẫy tay lại, cho đến khi không còn nhìn thấy anh vì mắt nhòe.

Đúng lúc Jun chuẩn bị òa khóc lần nữa thì có tiếng con gái quen thuộc vang lên. Tôi quay lại, nhận ra Nhàn đang vẫy rối rít với chúng tôi.

– Cửa số 4 đi hướng này phải không?

– Chị đi đâu mà đến đây? – Tôi hỏi trong sự ngạc nhiên.

– Ừm, chị đây phải chuyển trường rồi, bé ở lại mạnh khỏe nhé.

Nói đoạn Nhàn kéo Phong sang một bên.

– Cậu có gặp trực tiếp Thanh Thanh thì cảm ơn cô bé giùm tôi nhé. Nhờ nó mà tôi mới xin được học bổng ở trường liên kết với trường con bé đang học, cùng bang với Danh. May là xin được visa kịp thời để lên đường cùng chuyến với cậu ấy.

Phong gật đầu.

– Chúc chị đạt được điều mình mong muốn.

Nhàn mỉm cười đáp lại rồi quay sang vuốt tóc tôi.

– Em yên tâm, từ giờ chị sẽ chăm sóc anh ấy, đừng áy náy nữa. Thời gian sẽ chữa lành tất cả. Còn nếu thời gian không làm được, chị sẽ chữa cho anh ấy. Em yên tâm, chị có lòng kiên trì.

Câu nói tự tin, nhưng không phải không có căn cứ. Tôi xúc động ôm Nhàn vào lòng.

– Chị sẽ tìm thấy hạnh phúc của mình.

Trước khi vào khu vực chờ, Nhàn còn hét lên dặn dò với chúng tôi.

– Đừng nói với Danh là chị đi cùng chuyến. Đây là một bí mật và cũng là bất ngờ.

Tôi gật đầu, mỉm cười nhìn theo cho đến khi chị ấy khuất sau thang cuốn.

– Thanh Thanh thật là tốt.

– Chẳng phải trước đây cậu có tư thù với