Này Nhóc, Đứng Lại

Này Nhóc, Đứng Lại

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327131

Bình chọn: 8.00/10/713 lượt.

rồi lủi thủi xách đồ vào, không thèm tranh luận với người còn mơ hồ về trí óc. Hy vọng Danh không bị ông bác sĩ thần kinh kia làm cho biến đổi tâm lí rồi.

Quăng đại đồ vào trong tủ và sắp xếp vài thứ cho đỡ lộn xộn, Danh bước xuống nhà dưới. Vừa đi anh vừa xắn tay áo sơ mi lại cho gọn gàng. Khi đơm cái nút cuối cùng ở đuôi tay áo thì anh cũng vừa đặt chân vào nhà bếp. Và chỉ đứng ở đó, dựa lưng vào cửa.

Từ lúc anh nói là sẽ xuất viện vẫn chưa gặp lại ông Bàng. Ngay cả khi anh đã về đến nhà, ông ấy cũng chẳng thèm ra hỏi một câu. Giờ anh đã đứng trước mặt, ông Bàng vẫn chỉ điềm nhiên uống trà chiều, đọc dở tờ báo. Dĩa bánh xốp bên cạnh đã nhấm nháp hết một nửa.

Tự dưng Danh cảm thấy mình được quan tâm còn không bằng mấy cái bánh!

– Con về rồi – anh lên tiếng.

– Ừm – ông Bàng đáp mà vẫn không ngước lên.

Bực mình định bỏ đi nhưng cuối cùng sự kiên nhẫn vẫn giúp anh dựa lưng bên cửa một cách bình thản.

– Ba gặp má chưa?

– Ừm.

– Ba có biết chuyện má muốn con đi cùng?

Lần này thì ông Bàng mới chịu ngước lên. Dù đã cố tỏ ra tự nhiên, nhưng cách nhìn chằm chằm đối phương cho Danh biết rằng ông vẫn chưa hề nghe đến chuyện này. Đúng hơn là chưa gặp lại má.

Ông ấy lấy đâu ra cho đủ can đảm để làm điều đó chứ.

Anh cười buồn, định bỏ đi thì bị kéo lại. Jun đứng sau lưng từ lúc nào, tay nó nắm chặt đuôi áo sơ mi của anh.

– Má về rồi sao? – giọng nó run run như sắp vỡ òa.

Đáng lẽ anh không nên nói chuyện này ra quá sớm.

– Em muốn được gặp má!

Danh cúi xuống, vuốt nước mắt tèm lem trên mặt nhóc em. Đã lâu rồi anh mới thấy Jun giống một đứa con nít lúc nào cũng nhóc nhẽo và núp sau lưng cậu mỗi khi sợ hãi.

Mà chỉ mỗi khi có chuyện liên quan đến má nó mới như vậy. Xét cho cùng thì khi má bỏ đi, nó chỉ mới vào lớp 1. Năm tháng không có bàn tay chăm sóc của người mẹ đã khiến nó trở nên kiên cường đến mức bướng bỉnh. Là anh trai, Danh cũng phải tự rèn giũa mình thành người mạnh mẽ để bảo vệ nó.

Nếu gia đình anh cũng bình thường như bao người, có lẽ cái tên Danh Kíp sẽ chẳng bao giờ xuất hiện.

– Nín nào!

Danh ra lệnh. Jun đã ngừng thút thít nhưng nước vẫn chảy nơi khóe mắt. Anh nắm hai vai con bé để tạo cho nó cảm giác yên tâm.

– Tất nhiên là anh sẽ dẫn em đi gặp má, nhưng phải chờ ba đi cùng.

– Để làm gì? – Nó ngước nhìn về phía ông Bàng đang nhìn hai đứa, vành môi hơi mím. Ông quay đi như thể không muốn phơi bày hế tâm trạng của mình qua khuôn mặt. Đôi mắt Jun bỗng sáng lên.

– Chẳng lẽ anh định..?

Danh không trả lời. Anh vuốt tóc em gái rồi khẽ đẩy nó ra ngoài.

– Để anh và ba nói chuyện một chút.

“Reng!”

Cứ thấy điện thoại rung là Quỳnh Chi lại giật mình – tâm lí chung của người gây ra tội, lúc nào cũng thấp thỏm lo âu.

Thấy số của Dì hiện trên màn hình, cô nhanh chóng tắt trước khi Phục Hy kịp để ý.

– Là ai gọi vậy?

– Có lẽ nhầm số nên đã ngắt rồi – cô cười trừ để lời nói dối được tự nhiên.

Phục Hy ngồi xuống bên cạnh, đưa cho cô nửa miếng táo đã được gọt sẵn.

– Má nói dạo này em ăn ít hẳn, lại hay suy nghĩ vẩn vơ. Có chuyện gì lo lắng à?

Nếu phủ nhận, chắc chắn Phục Hy sẽ nghi ngờ nên Quỳnh Chi nhanh chóng tìm một lí do vô thưởng vô phạt.

– Vì kì thi vừa rồi em làm bài không tốt nên hơi sợ.

– Dù sao cũng đã thi xong, có nghĩ thì cũng chẳng được ích gì. Chi bằng cứ vô tư sống. Cố gắng kì sau là được rồi.

Nhìn lưng Phục Hy khi đi vào trong bếp, lòng cô quặn lên một cảm giác áy náy khó tả. Cô biết anh ấy đối với Hoài Thư chẳng khác gì chị ruột, nhiều khi còn hay sốt sắng quan tâm quá mức khiến cô phải ghen tị. Tình cảm của họ quý hơn tình bạn, cô không thể xen vào.

Hoài Thư là đàn chị, lại hay giúp đỡ cô. Quen biết Hoài Thư chưa lâu, nhưng chị ấy luôn đối xử tốt với cô. Dù có lắm lúc cô hay dở trò này nọ, chị ấy đều bỏ qua. Vậy mà cô lại hại người ta, thật chẳng xứng để làm một người bạn. Nhưng cô không có đủ can đảm vì nghĩa mà hy sinh tình cảm của bản thân.

– Phục Hy này…

– Gì? – Hy nghiêng nghiêng mái đầu khi khâu nốt con gấu bông trong thùng hàng má nhận hôm nay. Anh khéo tay chẳng kém gì má.

– Anh.. nghĩ sao về con gái nói dối.

Quỳnh Chi không dám nhìn thẳng Phục Hy khi nói ra, nhưng lại chẳng thể tránh ánh mắt anh nhìn lại mình.

– Tất nhiên là rất ghét rồi – anh trả lời vu vơ, tiếp tục với công việc của mình.

– Nhưng nếu cô gái đó nói ra sự thật và biết sửa sai thì sao?

– Thì đó là điều đáng quý.

– Nhưng nếu cô ấy gây ra tội rất lớn?

Cạch.

Phục Hy quay lại, nhìn cây kéo vừa bị thả rơi trên sàn rồi chuyển ánh mắt đến Quỳnh Chi đang che mặt bằng cả hai tay. Những giọt nước mắt lăn theo kẽ tay.

– Em e là không thể được anh yêu quý nữa rồi.

– Con cứ đưa em đi gặp, việc gì phải hỏi ý kiến ba?

– Tất nhiên là cần phải hỏi rồi – Danh rót thêm trà vào cốc cho ông Bàng, việc của một đứa con ngoan mà anh chẳng bao giờ thèm làm, trừ phi có chuyện muốn xin xỏ – vì con muốn ba đi cùng.

Ông Bàng gập tờ báo làm đôi để xuống mặt bàn, ngước nhìn đứa con trai với vầng trán hơi nhíu lại. Không phải ông không hiểu Danh đang đề cập đến việc gì, chỉ là nó đến quá sớm.

– Con đã dũng cảm đ


XtGem Forum catalog