XtGem Forum catalog
Này Nhóc, Đứng Lại

Này Nhóc, Đứng Lại

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327120

Bình chọn: 8.00/10/712 lượt.

ối mặt với sự thật, giờ đến lượt ba rồi đấy.

– Thế con bảo ta phải làm gì?

– Xin lỗi má, và nói là ba muốn bà ấy quay lại.

– Con đang ra lệnh cho ta đấy à?

– Không – Danh nhìn về phía cánh cửa đóng kín, dù biết Jun có núp sau đó thì mình cũng chẳng thấy được – con chỉ muốn mình và em hưởng những thứ đáng được hưởng. Đây là năm cuối trung học của con rồi, con không muốn bỏ lỡ bất kì thứ gì trước khi mình rời khỏi ngôi nhà này.

Đặt ấm đất lên bếp điện, Danh rảo bước ra khỏi phòng. Anh không muốn tranh cãi, tốt nhất là để ông ấy tự suy ngẫm và quyết định.

– Con tưởng học hết trung học, đủ 18 tuổi thì không phải phụ thuộc vào ta nữa sao? Con nghĩ mình đa đủ lông đủ cánh rồi đấy à? – ông Bàng nói với theo trong sự bất lực khi người nghe không có ý định quay lại.

– Ba cứ việc thử nếu không chắc chắn về khả năng của con.

– Em đã làm gì?

Phục Hy nắm chặt bàn tay khiến cô không thể che đi gương mặt tèm lem nước.

– Hôm trước có mấy đứa đến tìm, hỏi em về bạn gái của Danh. Em không muốn nói, nhưng… – cô nhìn vào đáy mắt cậu, mong chờ sự tức giận – bọn chúng uy hiếp rằng sẽ báo cho ba biết em đang ở đây. Thế nên…

– Sao em nói với anh rằng đã xin phép ba ở đây?

– Em chỉ nói với dì. Nhưng để tránh ba nên từ lâu rồi cũng chẳng liên lạc với dì. Em sống nhờ vì chẳng biết đi đâu, viện trợ cũng không có…

Càng lúc cô nói càng nhỏ, trong đầu thắc mắc không hiểu Phục Hy đang giữ bình tĩnh hay không muốn làm to chuyện lúc khuya thế này.

– Vậy em đã nói gì với bọn chúng?

– Em nói Hoài Thư là bạn gái Danh…

Cô quay sang phía khác, sợ một cái nhìn dò xét.

– Còn gì nữa? – giọng Phục Hy vẫn bình thường, nhưng có vẻ cậu sắp hết kiên nhẫn rồi.

– Em nói đó là em sinh đôi của Anh Thư.

Hy thả tay ra. Quỳnh Chi tưởng cậu giận. Nhưng có vẻ Phục Hy không muốn làm to chuyện thêm.

– Chưa kết luận được gì. Có thể tụi nó biết, mà cũng có thể chưa. Anh Thư thì không ai dám đụng vì sợ Phong, còn Hoài Thư – cậu trấn an cô – chị ấy cũng biết võ vẽ đôi chút. Sáng mai anh sẽ qua lớp báo Hoài Thư, em đừng lo nữa.

– Em xin lỗi.

Quỳnh Chi cụp mắt, nghĩ đến điều tồi tệ nhất mà mình sẽ phải làm.

– Hãy để dành lời nói đó cho Hoài Thư. Nhưng chỉ là tình thế bắt buộc thôi, không ai trách em đâu.

Cô biết cô sẽ trách chính bản thân mình.

– Có lẽ em nên gặp ba và nói mọi chuyện. Em không muốn lừa dối nữa.

Cô ngước nhìn Phục Hy, thoáng sợ hãi khi nhận ra cậu hiểu điều cô nói có nghĩa là gì.

Cậu kéo cô vào lòng, vuốt nhẹ tóc.

– Ba em…, ông ấy khó tính lắm sao?

Những giọt mưa tí tách bên thềm.

*** ***** *****

Tại sao đêm nay lại mưa? Mưa khiến cho thời gian trôi qua lê thê mà người ta không thể làm gì được, trong khi tôi lại có rất nhiều dự định.

– Má không đi đâu.

Tôi rời cửa sổ, quay sang nhìn Anh Thư đang ra sức năn nỉ má.

– Sao lại không? Chỉ là một bữa ăn thôi mà.

Chà, chị khá là thực lòng khi nói câu ấy. Mấy đứa đàn em thấy Tỉ Tỉ nó phải xuống nước thế này chắc “cằm rớt xuống ngực” hết mất thôi.

– Thì chính vì chỉ là một bữa ăn, nên má mới thấy không cần đến nhà hàng này nọ cho rườm rà – nói rồi má quay sang nhìn tôi – cứ đến chỗ Hoài Thư, má sẽ trổ tài nấu nướng cho con xem.

Tức thì, tôi bật dậy như cái lò xo trong hộp ma đồ chơi.

– Cái gì? Đến nhà con á???

– Không được sao?

Có đánh chết, tôi cũng không dám thú nhận ngôi nhà xập xệ và bừa bộn như cái ổ của mình. Vả lại từ ngày ở cạnh ba, tôi đã quen cái thói ăn sung mặc xướng đến nỗi không thèm dọn dẹp lấy một lần. Thành thử…

– Tất nhiên là được rồi, nhưng con thấy đề nghỉ của chị hai cũng hay.

– Cả con nữa – má nghiêm giọng – đừng học thói xa hoa nhé. Nhìn cái cách ăn mặc của con dạo này biến đổi đến cỡ nào rồi.

Má chỉ tay xuống đôi giày cao gót màu xanh của Anh Thư mà tôi đã bẻ gọn cho thành đế bệt. Anh Thư nhìn theo, khuôn mặt lập tức biến sắc.

– Hề hề.

Chết tôi rồi. Dù là chị em thì cũng không thể bỏ qua cho nhau mãi được. Huống hồ, đôi giày này chẳng hề rẻ.

Bằng một động tác nhanh nhẹn, tôi vươn người lấy cặp mà vẫn không thay đổi “nụ cười ngàn hoa”, để rồi khi hai người chưa kịp phản ứng gì thêm, tôi đã nhanh chóng chuồn ra cửa.

– Con về trước đây, mai có tiết kiểm tra Toán. Hai người ở lại nhé.

– Nhưng trời đang mưa – giọng má lo lắng.

– Việc ở đây còn chưa xong – Anh Thư hét lên bằng giọng giận dữ, hòng để tôi thấy sợ mà quay lại. Nhưng tôi mặc kệ đấy. Cái ý tưởng họp mặt gia đình này là do chị bày ra chứ có phải tôi đâu. Mà Anh Thư cũng phải nghĩ đến suy nghĩ của tôi chứ. Tôi chưa chuẩn bị tinh thần để gặp ba trong con người thật của chính mình.

Tôi đã ảo não, mưa càng khiến cho mọi thứ thêm thiếu sức sống (ít ra là tôi). Nhìn những dòng mưa không ngớt dội xuống, tôi chỉ ước gì thời gian vận hành như cái đồng hồ cát thần kì, để khi ta đặt nó nằm ngang, thời gian sẽ đông cứng lại.

– Có muốn đi ké ra ngoài cổng không nào?

Một chiếc ô xám bật tung ra ngoài màn mưa, hất những giọt nước bung ra xa. Vị bác sĩ già bước xuống rồi mỉm cười hiền lành, mời tôi đứng vào chố trống còn lại.

– Thế thì tốt quá ạ – tôi mỉm cười.

Cái ô to, bác sĩ Phước lại cao ráo n