
.
Phong lịch sự chào chị họ Thanh Thanh và kéo chiếc ghế trống còn lại. Để cho hai chị em trò chuyện tự nhiên, cậu dán mắt vào màu xanh phía dưới.
Nắng rực rỡ, mặt biển chói chang, sóng rì rào. Giá mà người ngồi cạnh cậu thưởng thức cảnh đẹp này không phải là Thanh Thanh mà là Hoài Thư.
– Ai đây?
– Bạn trai em đấy – Thanh Thanh vừa đáp vừa nháy mắt. Cô nói rất khẽ, vả lại Phong đang mải suy nghĩ nên chẳng để ý.
– Chị chỉ thử, ai ngờ em vẫn chứng nào tật nấy. Suốt bấy nhêu năm em vẫn bám theo Phong à?
Thanh Thanh lè lưỡi.
– Em không có ý định bỏ cuộc đâu.
Ý Nhi nhìn cô em họ với ánh mắt ấm áp.
– Ông mà biết em sống khỏe mạnh thế này chắc cũng vui lắm.
Nhắc đến ông, nỗi buồn chưa nguôi ngoai lại hiện về. Thanh Thanh trầm mặc trong những kí ức sót lại về người ông yêu quý. Cô tiếc không được ở cạnh ông, chăm sóc ông nhiều hơn.
– Giá em cứ ở lại đây, đừng trở về thì…
– Thôi nào. Em còn có má ở đấy mà. Vả lại ông ra đi cũng thanh thản, dù vẫn nhắc đến em hoài…
Ý Nhi rút từ trong túi xách ra một bọc giấy màu vàng, trong để những giấy tờ quan trọng mà ông nội cô để lạ trước khi mất.
– Đây là di chúc mà ông để lại cho em, cùng toàn bộ tài sản mà em được thừa kế.
Trước khi qua Sing, Thanh Thanh đã biết trước việc này nên chẳng lấy làm ngạc nhiên lắm. Nhưng cô không ngờ rằng ông lại để nhiều tài sản cho cô đến vậy.
– Liệu có nhầm lẫn gì không chị? – đôi mắt cô mở tròn, hết nhìn tờ giấy rồi lại quay sang Ý Nhi.
– Mỗi chúng ta đều được hưởng phần như nhau mà.
– Nhưng em thì khác chứ… Ý em là em ở xa hơn, cũng chẳng chăm sóc ông được bao nhiêu, làm sao được hưởng nhiều thế này được.
– Đó là tấm lòng của ông – Ý Nhi nắm tay Thanh Thanh – ông còn muốn em quay sang đây học cho đến hết đại học. Em còn nhớ ngôi trường mà ông thường tài trợ không? Họ còn để dành 2 học bổng. Dù sao ở đây điều kiện cũng tốt hơn. Nếu muốn, em có thể đưa má và – cô kín đáo nhìn sang Phong – cả cậu ấy đi cùng nữa.
– Khoan, khoan đã – Thanh Thanh xua tay – chuyện này chẳng phải quá bất ngờ sao?
Ý Nhi gật đầu, mỉm cười nhã nhặn.
– Vì vậy hãy trả lời cho chị sớm.
Khuya thật khuya. Từng cơn gió mát rượi từ biển thổi vào. Thanh Phong để cho đôi mắt chìm trong màn đêm đặc. Cậu dựa lưng vào bức tường ở lan can, lắng nghe tiếng sóng vỗ rì rào.
“Cốc! Cốc!”
– Anh nhớ hồi chiều có đưa một cái chìa khóa cho em phòng khi nguy cấp mà.
– Nhưng lúc này không nguy cấp lắm.
Giọng Thanh Thanh lí nhí vọng lại. Phong tự hỏi từ khi nào mà cô bé này biết lịch sự đến vậy.
– Cứ vào đi.
Thanh Thanh bước vào với vẻ rụt rè. Cô dựa lưng vào cánh cửa để khép nó lại, mắt ngó quanh phòng như cô gái bối rối khi lần đầu vào phòng con trai.
– Em có chuyện gì muốn nói với anh sao?
– Cũng không có gì quan trọng lắm, chỉ là…
Thấy Phong nhướn mày nhìn mình với ánh mắt giễu cợt, cô nhăn mặt.
– Thôi được rồi, em biết mình chẳng phải đứa hiền lành dễ thương nên cũng không thèm ra vẻ nữa – cô ngồi phịch xuống chiếc ghế bành duy nhất trong phòng – em nói thẳng luôn đây.
Cô nhìn thẳng vào mắt Phong rồi thở dài.
– Em suy nghĩ cả chiều nay về lời đề nghị của Ý Nhi.
– Ah – Phong vỗ hai tay vào nhau – hèn chi trong khi anh thăm thú, la cà hết chỗ này chỗ nọ thì có người nằm lì trong phòng đến nỗi quên cả bữa tối.
– Kẻ ra ngoài vui chơi để quên buồn cũng chẳng hay ho hơn đâu – Thanh Thanh trả đũa. Bị nói trúng tim đen, Phong không trêu cô nữa.
– Chuyện đó có gì em phải suy nghĩ? Dù sao em cũng đã sống ở đây mấy năm rồi, lần này đón má qua luôn càng tốt chứ sao.
– Nhưng em tiếc nhiều thứ ở nhà.
– Thứ gì? – Phong nhìn cô – Ê, đừng có nói là anh nhá.
Thanh Thanh quay mặt đi để tránh ánh mắt của cậu.
– Có hai suất học bổng luôn đấy. Cơ hội tốt không xuất hiện lần 2 đâu. Em nghĩ anh nên nhận lấy một xuất…
-….
– …nếu anh thực sự không còn vướng bận gì, hoặc muốn đi thật xa để quên một ai đó.
Chương 61
Sáng nay Anh Thư phải làm kiểm tra lần cuối trước cuộc phẫu thuật. Khi cô trở về từ phòng xét nghiệm, Danh đã ngồi ngay ngắn trên xe đẩy. Hình như cô y tá đưa anh ta đi chụp phim. Thấy cô, Danh cười nhưng không được tự nhiên cho lắm. Điều này đúng với hầu hết tất cả các anh chàng: họ không muốn bất kì cô gái nào thấy mình trong cảnh yếu đuối. Và nỗi mặc cảm “cô ấy tự đi lại được, còn mình thì không” thực sự làm cho Danh cảm thấy mình “yếu đuối” hơn Anh Thư.
– Tôi không ngờ anh phải ngồi xe cơ đấy – Anh Thư thản nhiên. Dù biết Danh bị thương nặng, nhưng cô không nghĩ là đến mức này.
– Ừm, tại vì bình thường anh nằm trên giường suốt.
Anh Thư tiến về phía giường của mình, sắp xếp lại đồ đạc trong khi cô y tá đẩy Danh ra ngoài.
– Khoan đã – cô lên tiếng trước khi anh khuất sau cánh cửa. Lập tức, cô y tá dừng lại, hướng Danh về phía cô. Anh nhướn một bên mày dò hỏi.
– Ừm, tôi… Tôi chỉ muốn nói tạm biệt.
Vẫn là nụ cười đó. Cô ghét cái kiểu anh ta nhìn nhận sự việc theo chiều hướng tích cực như vậy.
– Em sắp đi đâu à?
Anh Thư dùng ngón trỏ gõ lên đầu như thể mình là kẻ đãng trí đến nỗi quên mất việc quan trọng nhất.
– À, Hôm nay tôi sẽ rút tủy sống – cô nghĩ