
ái trong shop quà lưu niệm rạng ngời khi chọn được quà cho người mình yêu quý. Tôi cũng đã dự định mua một quả cầu tuyết cho Phong, nhìn thì có vẻ lãng mạn, nhưng thực chất là để cậu ấy luôn nhớ về sinh nhật tháng 12 của mình. Số tiền làm thêm dành dụm được vẫn nằm yên trong túi, nhưng giờ có lẽ không cần đến nữa.
Chẳng lẽ tôi lại mua quà cho Danh?
Không, những gì thuộc về Phong thì mãi mãi là của cậu ấy. Tôi sẽ không trao nó cho bất cứ ai cả.
** ** ** * **
– Hóa ra anh bị nặng đến như vậy, không ngờ đấy – Phục Hy thở dài ra chiều thông cảm lắm, nhưng nhìn cậu chẳng có vẻ gì là nghiêm túc cả.
Danh nhướn mày. Anh không nghĩ cũng có lúc Phục Hy đến thăm mình.
– Cậu đến thăm bệnh cơ mà, không nói được những lời khiến người bệnh yên tâm à?
– Chậc – nhóc Hy tặc lưỡi – nhưng chẳng phải tôi đang thay Hoài Thư gọt trái cây cho anh sao?
– Uh, cậu gọt, rồi cậu cũng ăn giùm tôi luôn – Danh đưa mắt về giỏ trái cây đã giảm phân nửa.
– Hôm nào anh cũng có người đến thay hoa, tặng trái cây cho, ăn không hết thì để tôi ăn bớt cho.
Quỳnh Chi vừa bước vào, nghe thấy Phục Hy nói vậy cũng phải nhăn nhó:
– Anh làm ơn bớt trẻ con lại đi chứ.
Cô đặt bình nước lên bàn rồi cẩn thận rót cho Danh một li, nhưng chưa kịp đến tay nh thì Phục Hy đã giật lấy.
– Cảm ơn nhé, anh đang nghẹn.
– Anh ăn xoài cũng nghẹn được? – Quỳnh Chi ngạc nhiên. Trước câu bốc phét của cậu, cô không sao nhịn cười được.
– Uh, anh gặm trúng hột xoài.
– Răng anh gặm được hột xoài sao?
Phục Hy lừ mắt làm Quỳnh Chi phải nhịn cười.. Cô ngó lên đồng hồ trên tường, nhận ra đã trễ nên thu dọn túi xách và đồ đạc.
– Thôi anh về sau nhé, em về nấu cơm cho má – rồi quay sang Danh – anh dưỡng bệnh tốt nhé, khi nào tháo bột thì nói em với.
Cô nháy mắt mới anh. Bên cạnh, Phục Hy nổ đom đóm mắt. Danh nhìn lên chữ kí trên cánh tay bị bó bột của mình rồi cũng cười đáp lại.
– Uhm, cảm ơn em nhiều lắm.
Quỳnh Chi vừa bước ra, Danh nhìn sang phía Phục Hy:
– Cô bé sau nay sẽ trở thành dâu đảm vợ hiền đấy.
– Anh ghen tị sao?
– Lúc này thì có, nhưng sau này tôi cũng sẽ được Hoài Thư nấu cơm cho ăn thôi.
Phục Hy không nói gì. Cậu hăm hở mở nắp bút lông.
– Ế, cậu tính làm cái trò gì vậy.
– Thì tôi cũng kí cho anh chứ sao – cậu cười rồi giữ rịt tay Danh – anh có thích vẽ trái tim hay cái gì không?
– Được rồi đấy. Tôi mà khỏe lại nhất định sẽ cho cậu một trận.
Phục Hy khoái chí ngắm nhìn thành quả của mình. Chữ kí của cậu che gần hết của Quỳnh Chi, nếu không nhìn kĩ sẽ chẳng nhận ra.
– Hôm nay cậu đến đây chắc không phải chỉ để cho tôi chữ kí đâu nhỉ.
– Anh cũng nhận ra à?
– Quỳnh Chi về rồi, cậu muốn nói gì thì nói đi.
Đặt con dao về đúng chỗ của nó trong giỏ trái cây, Phục Hy lấy lại thái độ nghiêm nghị.
– Chuyện giữa anh, Thanh Phong và Hoài Thư là sao?
Câu hỏi bất ngờ khiến Danh hơi khựng lại. Anh khó nhọc tìm cách ngồi thẳng dậy, đối diện với Phục Hy.
– Cậu là người ngoài cuộc, không hiểu được đâu.
– Tôi biết anh đang trong thời kì khó khăn, nhưng anh không định dùng sức khỏe của mình để uy hiếp Hoài Thư phải rời Phong chứ? Tôi chẳng đứng về phía Thanh Phong, nhưng sẽ bảo vệ Hoài Thư.
Danh không định trả lời, nhưng anh cũng chẳng muốn né tránh.
– Nếu tôi nói có thì sao?
Chương 60
Quá khứ
Đêm nay có lẽ là đêm dài nhất trong cuộc đời Anh Thư. Cô chưa bao giờ biết cảm giác được hi sinh tất cả cho một ai đó như lúc này. Nếu trước đây cô cảm thấy cuộc đời mình cô đơn, mịt mùng thì nay đã có ánh nến rạng ở con đường đời trước mắt.
Ngày mai mọi chuyện sẽ ổn cả.
– Em vẫn chưa ngủ à? – Tiếng Danh nhẹ nhàng vọng lại từ phía bên kia.
– Cũng giống như anh thôi.
Cô thở dài.
– Hồi chiều anh có nghe về ca phẫu thuật của em. Không ngờ em lại là cô gái tốt đến như vậy.
Giọng anh vui vẻ như đang khen một đứa em gái xuất sắc. Nhưng câu nói làm cho Anh Thư cảm thấy chạnh lòng. Chẳng lẽ trước đây cô là một đứa xấu tính trong mắt Danh?
– Anh đang chê hay đang khen đấy?
– Tất nhiên là khen rồi. Nhưng anh thắc mắc về người mà em hiến tủy cho. Chắc chắn bà ấy là người rất quan trọng đối với em.
– Không liên quan đến anh.
Anh Thư lấy gối che kín đầu, cố chìm vào giấc ngủ nhưng đêm nay tĩnh lặng quá. Không gian như ngưng đọng trong khoảng trống vô tận làm cô dòng suy nghĩ của cô cứ miên man.
Cô biết cái vỏ bọc lạnh lùng do chính mình tạo ra sẽ chẳng tồn tại được lâu, nhưng không ngờ nó lại dễ vỡ đến như vậy.
Lúc biết má, cảm giác đau đớn như bóp nghẹn trong lồng ngực cô. Dù có không ở bên, dù cô chẳng nhớ gì về bà, dù có ghét đến mấy thì bà vẫn là người đã sinh ra cô. Có thể lòng tổn thương trong lòng cô không bao giờ nguôi, nhưng cô không thể nào để cho bà ra đi một cách dễ dàng như thế được.
Buổi tối trở về quê khi nghe má gặp cơn nguy kịch, Anh Thư đã suy nghĩ rất nhiều. Cô cũng mất ngủ như tối nay, chỉ đển phân vân có nên kí vào tờ giấy đồng ý hiến tủy hay không. Nếu cô đặt bút kí, đồng nghĩa với việc mọi bí mật từ trước sẽ đổ bể. Hợp đồng với Hoài Thư, gia đình hiện tại mà cô đang sống cùng ba… Liệu cô và bà Thành có thể chấp nhận chuyện này?
2h