Teya Salat
Này Nhóc, Đứng Lại

Này Nhóc, Đứng Lại

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328712

Bình chọn: 8.00/10/871 lượt.

ng… không thích – tôi nói dối một cách yếu ớt. Vầng trán cậu ấy khẽ nhăn lại, tôi mắt nhìn thẳng mắt tôi như đang tìm kiếm sự dối trá.

Bằng một cử chỉ vụng về, tôi quay mặt đi.

– Cảm ơn cậu, tôi tự bắt xe bus về.

Cậu ấy đang ngạc nhiên hay đang giận mà chẳng nói gì, tôi không đoán ra nổi. Cho dù có sao đi chăng nữa, tôi cũng nói nốt câu trước khi bỏ đi.

– Kem ngon lắm đấy, cậu nên thử xem.

Chỉ còn lại mình Phong với cái ghế đối diện trống không. Cậu nghĩ rằng do số mình xui, chứ làm gì có chuyện cô nhỏ đanh đá hằng ngày lại trở nên hiền dịu, nhưng ngày càng cách xa cậu đến thế.

Là vì kem dở, vì cậu mua cho, hay thực sự Hoài Thư không thích ăn?

Cậu vò đầu bứt tai, muốn hét lên một tiếng cho đỡ bực bội.

Chắc chắn Danh đã nói gì đó khiến cô ấy trở nên như vậy. Từ buổi tối đi xem mặt trở về cô ấy mới trở nên như vậy. Buồn và lạnh. Đôi mắt khi Hoài Thư nhìn mình, cậu không thể nào lí giải nổi.

Kem đang dần chảy nước, mà cậu thì không thích ăn kem. Cậu mua cho người ta chứ đâu phải mua cho mình. Ăn kem chỉ là cái cớ, nhưng lời chưa nói ra, người ấy đã bỏ đi.

“Kem ngon lắm đấy, cậu nên thử xem.”

Phong kéo cốc kem về phía mình. Phải chăng ăn kem khiến cho người ta thay đổi? Phải chăng vị kem đã làm Hoài Thư nhận ra điều gì đó?

Cậu xúc một thìa kem đầy rồi nhắm mắt, cảm nhận vị lạnh đang tan chảy…

Lâu lắm rồi mới được hít thở ở miền quê thanh bình như thế này. Tuy không có tâm trạng nhưng Anh Thư vẫn vui vẻ chụp hình cùng Tuấn mọi nơi. Cô muốn lưu giữ những khoảnh khắc mà anh ấy hớn hở còn mình thì đang “tâm trạng đầy mình”. Sau này xem lại thể nào cũng thấy hay hay.

– Em không thể cười tươi hơn nữa à? – Tuấn nhìn cô, phán.

– Không, thế này là đẹp rồi.

Nói rồi cô với tay lên nút chụp trước khi anh kịp nói thêm câu nào rồi cười khúc khích.

– Anh thích thấy em vui vẻ như thế này này.

Tuấn đáp rồi khẽ hôn lên má cô. Ngay lập tức, cô giật mình đẩy anh sang một bên, xém trượt chân xuống bờ kè.

– Chết, có sao không? – Anh Thư vội vàng đỡ Tuấn. Anh chỉ cười.

– Ngã để được 1 lần như thế thì cũng đáng.

Cô đỏ mặt thả tay anh ra, bước một mình lên phía trước để anh không phát hiện ra nụ cười sung sướng của mình.

– Em biết đường chứ?

Tuấn đưa cho cô chai nước rồi rút khăn ướt từ túi sau balo ra. Đi bộ gần nửa tiếng khiến cả hai đứa đền nhễ nhại mồ hôi. Dường như cái mũ cói chẳng có tác dụng che chắn trong cái nắng chiều oi ả này.

– Không biết nên mới phải đi bộ. Lâu quá rồi em cũng chẳng nhớ.

Hoặc là không muốn nhớ.

Con đường đất trải dài chẳng nhìn thấy điểm cuối. Anh đang đoán xem mình đi được bao nhiêu rồi thì Anh Thư bỗng đứng lại, nhìn chăm chú vào ngôi nhà cũ với giàn bầu phía trước và hàng rào râm bụt. Tuấn không biết cô đang nhìn gì, có lẽ là bậc thềm trước cửa nhà nơi có cái ghế tựa kia chăng?

– Đến nơi rồi hở em?

Anh Thư không trả lời. Chỉ khi chạm lên vai, anh mới nhận ra cô đang khẽ run.

Có tiếng đồ rơi phịch xuống nền đất khô nóng. Cả Anh Thư và Tuấn đều giật mình quay sang, nhìn đám đồ rơi lỉnh kỉnh và cái nón đang lăn những vòng đều đặn, cả người phụ nữ đang đứng trước mặt họ.

– Thư… Con về rồi sao?

** ** ** ** ** **

Tôi giật mình khi nghe tiếng chuông điện thoại. Dạo này đầu óc lẩm cẩm làm sao, đang ôn thi mà lại mơ về nhà ở với má.

Chẳng kịp nhìn xem ai gọi đến, tôi áp điện thoại vào tai, tay kia dụi mắt,

– A lô?

– Giọng em sao lạ thế?

Lạ cũng chẳng bằng nghe thấy giọng của Danh. Cứ tưởng từ lúc đó đến giờ, anh ta không dám gọi điện cho tôi nữa chứ.

Thấy tôi im lặng một quãng dài, Danh lại lên tiếng.

– Mình hẹn hò đi em.

Có thể tôi bị nặng tai, hoặc Danh điên thật rồi.

– Nhảm nhí!!!

– Anh năn nỉ em đó.

Tôi hét lên rồi đặt điện thoại xuống, chẳng kịp nghe anh ta nói gì sau đó.

“…anh sẽ nói…”

Lỡ Danh lại lấy chuyện hôn bữa ra để đe dọa tôi… chẳng phải hôm đó anh ta đã nói rất rõ ràng đó sao?

Thở dài, tôi cầm điện thoại lên.

– Anh nói thật đấy chứ?

Giọng Danh vẫn nhẹ nhàng.

– Có bao giờ anh lấy tình cảm của mình ra để đùa giỡn đâu.

– Nhưng tôi không thể.

– Anh biết… – giọng Danh buồn buồn – nhưng chỉ lần này thôi, được không em?

Tôi cắn nhẹ môi, không biết nên viện lí do gì nữa. Có nói sao đi nữa thì cũng chẳng làm anh ta bỏ cuộc.

– Ý tôi là… sắp phải thi rồi, tôi cần ôn bài.

Im lặng một giây.

– Vậy anh giúp em ôn thi nhé, dù sao anh cũng học trên em mà.

Dù không biết Danh có giỏi hay không, tôi cũng chẳng muốn chấp nhận lời đề nghị này. Không phải vì ghét Danh, mà vì tôi chỉ muốn 1 người duy nhất làm “thầy” kèm học cho tôi thôi.

– Không.

Tôi đáp gọn lỏn rồi cúp máy, úp mặt xuống bàn.

1ph sau có tin nhắn gửi đến với nội dung: “Anh chờ em đấy… hẹn ngày sớm nhé”

Người đang hỏi chắc chắn sẽ chẳng nói câu tiếp theo nếu như chưa nhận được câu trả lời. Nhưng Anh Thư lại chẳng lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt. Không khí bao trùm vẻ nặng nề.

May là Tuấn đã kịp thời lên tiếng:

– Bác, cháu là bạn của Hoài Thư. Rất vui được gặp bác.

Anh chìa một tay ra, mỉm cười nhã nhặn với người đã sinh ra cặp song sinh.

– Ra là Hoài Thư…. À, bạn của Ho