
y về phía Anh Thư:
– Uống tạm cái này vào, nó giúp em đỡ mệt mỏi hơn đấy.
Anh Thư áp hai bàn tay vào thành li, hít hà hương thơm dịu nhẹ tỏa ra từ trong cốc. Cô nhìn anh, nói từ tốn.
– Anh ơi…, em xin nghỉ học chiều nay rồi.
– Cái gì? – Tuấn trợn tròn mắt nhìn cô – đi học một buổi còn chưa hết mà em định cúp nữa à? Dù em có học giỏi thì cũng phải biết lo đi chứ.
– Tất nhiên là em biết, nhưng chỉ một lần này thôi, được không anh? Em cần đi đến một nơi.
Ánh mắt nài nỉ của cô khiến Tuấn xiêu lòng. Anh biết trong lòng cô đang buồn chán, có ngăn cản cũng chỉ khiến cô thêm mệt mỏi.
– Vậy em định đi đâu? – Tuấn đặt tách cà phê của mình xuống, nhìn màu đen đặc sánh lên thành li.
– Đến gặp… bà ấy.
Thoáng mơ hồ run rẩy khi Anh Thư nói câu này. Dường như mỗi khi nói đến người ấy, mớ kí ức chắp vá lại hiện về trong tâm trí cô.
– Anh sẽ đi với em.
Chương 47
…càng bị cấm đoán thì càng khó từ bỏ…
“Khổ mày rồi, Thư ơi!”
Nhìn cảnh tượng trước mặt, Ngân chỉ biết lắc đầu chán nản.
– Hùng này, ông có biết rằng trong tình yêu, càng bị cấm đoán thì càng khó từ bỏ không?
** ** ** ** * ** ** *
Quán kem Coldy.
Tôi nhớ lại lần gần đây nhất mình đến nơi này, tự cười với chính bản thân. Cái khoảnh khắc mà Phong nói tôi là bạn gái cậu ấy – dù chỉ để che giấu trước Danh – dường như vẫn còn nguyên sức rung động trong trái tim. Tôi đã vui và xúc động như thế nào, giờ không tài nào nhớ nổi. Chỉ biết rằng, nếu chuyện như thế xảy ra một lần nữa, chưa chắc tôi đã đủ sức chịu đựng.
Vì như vậy chẳng khác nào tôi đang hành hạ bản thân bằng những tình cảm đã cố chôn chặt trong lòng.
Phong trở lại với cốc kem đầy đường kính ít nhất cũng phải một gang tay những chỉ có mỗi hai loại kem tạo thành màu đen trắng rõ rệt. Cậu ấy mỉm cười và đẩy cốc kem về phía tôi:
– Cho cô đấy – giọng Phong nhẹ nhàng.
Nếu là bình thường, có lẽ tôi đã ngạc nhiên trước thái độ hiền lành quá mức của Phong. Mua kem cho tôi ăn mà không phải là mỉa mai hay trách móc sao? Có nằm mơ cũng không tưởng tượng ra nổi. Nhưng lúc này, tôi chẳng có tâm trạng nào mà nói ra suy nghĩ của mình.
– Cậu không ăn sao?
– Chỉ có những người như cô mới thích ăn thứ này – Phong chỉ chỉ vào cốc kem, làm như thể đó là thứ gì khó chịu lắm vậy. Bắt gặp cái nhíu mày của tôi, cậu quay sang phía khác và khẽ cười.
Tôi cũng quay mặt đi, để khỏi thấy đau vì nụ cười mà mình không thể với tay tới.
– Ăn đi chứ, tôi mua mà cô dám không ăn sao? – Phong gõ nhẹ lên đầu tôi, giả bộ hằm hè.
Để hai tay khoanh lại trên bàn, tôi nhìn cốc kem, thở vào:
– Sao lại mua kem cho tôi?
Phong thoáng lúng túng. Cậu ấy chớp mắt liền vài cái rồi tặc lưỡi:
– Không ăn phải không? Thế thì tôi đổ…
– Ấy khoan – tôi níu tay áo cậu ấy lại – tôi ăn chứ sao không.
Phong ngồi xuống, đặt cốc kem lên bàn, nở nụ cười đắc thắng. Tôi nhìn thấy cậu ấy như thế này. Cậu ấy càng cười, càng vui vẻ, lòng tôi lại càng tối tăm.
Tôi ghét kem chocolate, nhưng lại cảm thấy bản thân mình không hợp với màu trắng. Trước cái nhìn của Phong, tôi cầm cái thìa inox lên, xúc một thìa kem màu trắng, khẽ nhắm mắt cảm nhận cái lạnh đang lan tỏa.
…….
Đôi mắt khép lại và khóe miệng hơi cười, Hoài Thư như đang chìm đắm trong niềm vui của riêng mình. Dường như cô ấy không chỉ nếm vị kem mà còn cảm nhận nhiều thứ khác. Cậu bất giác muốn biết cô ấy đang nghĩ gì, liệu có cậu… xuất hiện trong đó không.
Mỗi việc cô ấy làm đều có sự cân nhắc, kể cả việc đón nhận một cái gì đó từ phía cậu. Cậu chưa bao giờ nghĩ cẩn trọng là đức tính của Hoài Thư cho đến hôm nay. Hay cô ấy chẳng qua chỉ cẩn trọng đối với cậu?
Tê tê, giống như có hàng ngàn mũi kim bé xíu nơi đầu lưỡi. Lạnh lẽo, nhưng lại chẳng hề cô đơn. Có cái gì đó mạnh mẽ, thôi thúc tôi phải làm gì đó.
Hương vani dịu nhẹ cùng vị ngọt khiến cho tôi cảm thấy bình yên, dường như bên cạnh tôi đang là sự bình yên chứ không phải nỗi dằn vặt, buồn chán.
Càng ngày, tôi càng tự huyễn hoặc mình quên đi cái thực tại trước mắt. Tôi thích Phong cơ mà, vậy thì phải cố nắm lấy tay cậu ấy chứ…
Không! Không thể như thế được. Tôi không muốn mình là cái gai vướng bận ai, nhất là Anh Thư.
Tôi mở bừng mắt, và nhận ra Phong đang nhìn mình.
…….
Một khoảnh khắng im lặng giữa hai đứa, không phải vì giữa trưa khách vắng teo, mà vì sự ngượng ngùng khó giải thích nổi.
Và hơn thế nữa là sự dằn vặt trong tôi.
Phong nhìn ra bên ngoài, thích thú với cái cảnh xe cộ tấp nập phía dưới, mặc dù có lẽ bình thường cậu chẳng đê tâm làm gì. Tôi không ăn kem nữa, gác hẳn thìa sang một bên. Chỉ một thìa kem đã làm cho tôi sợ rồi. Thế nhưng Phong tỏ ra chẳng để ý, cũng chẳng quay sang hỏi tôi tại sao lại làm thế, cho đến khi tôi xách cặp đứng dậy.
– Tôi chẳng hiểu tại sao cậu lại rảnh rỗi để dẫn tôi đi ăn kem, nhưng… tôi phải về rồi.
Phong nhìn tôi rồi lại nhìn cốc kem bự gần như còn nguyên trước mặt.
– Cô không thích ăn kem à?
Có ai lại không thích một thứ hấp dẫn như thế chứ! Dù có cộc cằn thô lỗ thì tôi cũng là con gái mà. Nhưng lúc này đây, tôi không thích – hay đúng hơn là sợ – những gì có liên quan đến Phong.
– Khô