
ông thích người nói ra điều này lại là Danh.
– Còn chuyện của tôi… – Danh tiếp – chỉ là tình cờ thôi. Vì vậy tôi muốn tận dụng cái gọi là “tình cờ” ấy một cách triệt để.
Khuôn mặt anh hơi hếch lên vẻ thách thức. Phong không thể bình tĩnh được nữa. Cậu tiến lại, nắm cổ áo anh ta.
– Anh đã làm gì? Làm gì mà để cô ấy khóc??
Danh cười khẩy rồi nhìn sang bên. Anh biết Phong nghĩ gì, nhưng cậu ta không biết rằng anh cũng đau lòng chẳng kém. Thậm chí còn đau hơn trăm lần, vì anh là người trực tiếp làm cô ấy như thế.
Phong mất hiết kiên nhẫn, cậu giật mạnh cổ áo Danh, buộc anh ta phải nói.
– Tự thanh minh gì đi, không tôi cho anh một trận bây giờ.
Đôi mắt hai người giao nhau. Trước đây Phong chẳng ưa gì Danh, giờ cậu lại càng ghét. Danh chỉ cười buồn:
– Tôi đã uy hiếp cô ấy đấy, cậu cản được không? – anh nói với vẻ thách thức – Nếu Hoài Thư không chấp nhận tình cảm của tôi, tôi sẽ nói bí mật của cô ấy với ba…
“Bốp”
Anh chưa kịp nói thế thì đã nhận lấy một cú đấm bên má trái. Anh bám tay vào cây để đứng vững, tay khẽ chạm vào chỗ vừa bị đánh. “Sát thủ tay không” là đây, hơn nữa tay trái đã ra đòn thì còn ghê gớm hơn. Chẳng trách vì thế mà khóe môi anh bật máu.
Nhưng anh không trách cậu, vì anh cũng đang muốn bị như thế. Điều đó cũng chứng tỏ, tình cảm trong lòng Phong là thật. Nghĩ đến đây, anh cảm thấy lòng mình chùng xuống.
– Đồ hèn hạ.
Phong đá Danh thêm một cái vào ống quyển – đúng phong cách của cậu mỗi khi tức giận. Cậu rất muốn thấy anh ta bị bầm giập, nhưng phải cố gắng để kìm mình lại. Hoài Thư mà biết chuyện thì sẽ nghĩ sao về cậu chứ.
– Anh dám làm như thế với cô ấy sao? Vậy mà dám nói là thích. Anh làm gì được cho cô ấy chứ.
Anh chưa làm gì cả, nhưng muốn làm được cũng đâu có khó, chỉ cần để cô ấy xích lại gần với người mình thích là được. Nhưng làm thế thì đau lòng lắm. Trái tim chắp vá của anh chắc không chịu nổi.
Nhưng chàng trai trước mặt anh cũng đau chẳng kém. Mà biết chuyện này, có khi lòng cô ấy cũng chẳng hơn gì anh.
Chậc, một vòng luẩn quẩn mà anh là người giữ thắt nút.
Danh đứng thẳng dậy, hít vào một hơi.
– Nếu cậu muốn thì cạnh tranh công bằng đi.
Phong chưa hiểu ý anh, cậu nhếch miệng giễu cợt:
– Anh cũng biết chơi đẹp à?
– Tôi nghiêm túc đấy. Cậu mà đến được với cô ấy, tôi sẽ thả tay ra.
Phong nhìn anh chằm chằm. Cậu biết Danh không hề nói chơi, nhưng lại không ngờ rằng anh ta sẽ đưa ra quyết định này. Chính vì thế cậu càng phải cẩn trọng.
– Không uy hiếp?
– Không.
– Nếu tôi làm được, anh sẽ tránh cô ấy thật xa? Không bao giờ gặp mặt nữa?
– Này, cậu hơi ác đấy.
Phong còn định hỏi nhiều nữa, nhưng cậu nghĩ rằng sẽ chẳng được câu trả lời như ý muốn. Anh ta nhượng bộ thế có lẽ là quá nhiều.
Cậu không nghĩ mình có thực hiện được hay không, vì tình cảm trong lòng Hoài Thư cậu đâu có hiểu rõ. Liệu cô ấy có muốn đến với một Thanh Phong đã từng chỉ biết có Tỉ Tỉ, luôn đối với cô bằng thái độ lạnh lùng, giễu cợt và lúc nào cũng so sánh cô ấy với người chị? Giá cô ấy hiểu được lòng cậu lúc này đã thay đổi thế nào thì tốt biết mấy.
Nếu Danh giữ đúng lời hứa của mình, việc cậu cần làm là phải gạt anh ta ra, tất nhiên là một cách công bằng vì cậu không thích dùng thủ đoạn để lừa dối người khác, nhất là trong chuyện tình cảm.
– Tôi đồng ý.
Cuối cùng thì Phong cũng nói ra. Danh tự cười mình vì đã mong cậu sẽ từ chối, dù biết điều đó là không thể.
– Lỗi tại tôi, dù tôi muốn xin lỗi. Anh làm ơn đến phòng y tế đi.
Dù có trong tâm trạng nào, Danh vẫn luôn giữ vẻ điềm đạm của một đàn anh.
– Kệ tôi, chuyện này không ai biết đâu. Cậu đi trước đi để mọi người đỡ dòm ngó.
……
Phong bỏ đi rồi, Danh lại tựa lưng vào câu tùng. Bàn tay phải của anh siết chặt. Cảm giác rã rời trong người khiến anh mệt mỏi.
“Tôi không rộng lượng như thế, nhưng vì cô ấy…”
Chương 46
….hãy kết thúc tất cả….
Tôi rủa thầm suốt trên đường đi. Ngay đúng lúc nghĩ rằng bị kéo vào phòng tế, cái Ngân lại quay ngoắt về phía cầu thang lên sân thượng. Nó cứ phăm phăm lao tới trong khi tôi ngó trước nhìn sau. “Sát thủ hói đầu” mà nhìn thấy hai đứa trốn học lên đây thì to chuyện.
Gió thổi lồng lộng. Tôi phải cố lắm mới giữ cho cánh cửa cũ kĩ khỏi đập sầm lại, nhẹ nhàng để nó về vị trí rồi chốt. Mãi không để ý, hóa ra trời đã vào đông. Những cánh hoa đã nặng sương đêm hơn thường thấy, nắng nhạt hơn. à bây giờ, tôi đang run rẩy trong chiếc áo khoác mỏng thường ngày.
Ngân lại đứng tựa lưng vào lan can – kiểu thường thấy của nó – quay đầu sang trái, trầm tư suy nghĩ. Tôi cũng lại gần đấy, bám hai tay lên song sắt, nhìn xuống thở dài.
– Tao biết có chuyện mà… – nó bắt đầu bằng cái giọng trầm trầm – nhìn mày cứ như đang kìm nén cái bọc đang phình to hết cỡ tronglòng, chỉ chực bung ra…
Tôi cứ nhìn xuống như thế, cô mím môi để không bật ra một lời nào vì sợ tất cả sẽ vỡ òa. Ngân nhìn tôi với đôi mắt dịu.
– Có muốn khóc không? Tao cho mượn vai.
*** ** ** ** ** **
Phong trở về lớp với tâm trạng im lặng còn hơn cả khi nãy. Cậu ngồi yên trên ghế, nhìn chăm chăm lên bảng rồi lại quay sang bên, cố gắng xua đuổi hì