XtGem Forum catalog
Này Nhóc, Đứng Lại

Này Nhóc, Đứng Lại

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328804

Bình chọn: 8.5.00/10/880 lượt.

trả lại cái điện thoại này ngay trước khi kịp xem tin nhắn hay bất cứ cuộc gọi nào mà mình đã bỏ lỡ.

Xe buýt dừng lại để đón học sinh. Tôi hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Phục Hy đang bước lên, mỉm cười với mình rồi tiến về chỗ trống phía bên cạnh.

– Chà, chị đi học lại rồi đấy à?

Tôi chưa kịp trả lời vì thấy Quỳnh Chi cũng bước theo sau, bộ dạng lóng ngóng như mới đi xe bus lần đầu.

– Cậu hướng dẫn cho cái đuôi của mình đi chứ.

– Em không quan tâm – Phục Hy nói rồi khoanh hay tay, nhắm nghiền mắt lại. Quỳnh Chi nhìn cậu nhóc rồi quay sang tôi, hơi mím môi lại. Cuối cùng cô này chọn ghế ngồi ngay phía sau chúng tôi.

** ** ** ** ** ** ** ** ** **

Lúc mới nhìn thấy cô bước ra từ cửa nhà, cậu hơi ngỡ ngàng vì nghĩ đó là Hoài Thư. Nhưng đôi mắt lạnh và thái độ điềm tĩnh khiến cậu tự kéo mình ra khỏi trạng thái mơ hồ ấy.

Anh Thư đội mũ rồi ngồi lên phía sau xe – hành động rất đỗi quen thuộc nhưng cậu lại cảm thấy khác. Nói đúng hơn là chán vì chẳng có cuộc cãi vã nào lót dạ buổi sáng như thường lệ.

– Té ra trong lúc tôi đi lại có nhiều chuyện xảy ra như vậy – giọng Anh Thư trầm trầm – mà lại tình cờ đến không tin nổi.

– Chuyện gì? – Phong hỏi nhưng không chú tâm lắm vào câu nói của cô.

– Thì chuyện người đi xem mặt của tôi là Quốc Danh ấy.

Cái tên con trai đập vào tai cậu, choáng váng. Phong dừng xe lại ngay lập tức, cậu quay ra sau, nhìn Anh Thư như kiểu cô đang đùa cậu.

– Cậu nói ai đi xem mặt ai? – cậu lặp lại rành rọt từng chữ một.

Anh Thư nhìn cậu ngạc nhiên, giọng chán nản:

– Hóa ra cậu cũng mù tịt như tôi à?

Chương 45

Let me be the one, who care…

– Anh này – Quỳnh Chi chồm lên phía sau Phục Hy, gần như muốn ép đầu tôi sang một bên – trưa nay anh muốn ăn gì để em đi chợ.

– Ăn cơm má nấu – cậu nhóc trả lời gọn lỏn rồi quay sang nhìn tôi thay vì tiếp tục cuộc đối thoại với cô nàng – chị trông mệt mỏi đấy, có chuyện gì à?

Tôi im lặng không nói gì, để cho Quỳnh Chi nói xen vào:

– Em muốn nấu cho anh ăn mà, à không, nấu cho cả nhà anh – cô nàng cố nhấn mạnh chữ “nhà” cho tôi nghe – tài nấu ăn của em cũng không tệ lắm đâu.

Nhóc Hy lại tiếp tục lơ.

– Mắt sưng lên đây này – nó khẽ chạm vào khóe mắt làm tôi giật mình, ngượng nghịu gạt tay nó ra. Quỳnh Chi mím môi nhìn tôi, sự bực mình hiện lên trong đôi mắt. Cô nàng không chồm lên nữa mà ngồi tựa lưng ngay ngắn trên ghế, mắt nhìn xa xăm như đang tính kế làm tôi thoáng rùng mình.

– Sao chị không trả lời em, càng có lí do để nghi ngờ đấy nhé.

Biết không thể chối quanh co cho xong chuyện vì dù sao Phục Hy cũng hiểu rõ về mình, tôi thở dài:

– Để sau hãy nói, giờ không tiện.

Phục Hy đưa mắt ra phía sau, ý muốn hỏi Quỳnh Chi có phải là lí do hay không. Câu hỏi đó hơi thừa, vì đối với tôi, tất cả những người không biết gì về buổi tối hôm qua đều là lí do khiến tôi không thể nói ra.

Cậu nhóc cũng nhận thấy sự khó xử trong mắt tôi nên biết ý quay đi. Tôi lại tiếp tục tựa đầu vào cửa sổ, miệng lẩm nhẩm bài hát đã từng nghe lõm bõm.

Let me be the one…

Thời gian như quay ngược lại buổi tối hôm trước.

Đến giờ tôi vẫn không hiểu sao Thanh Phong lại nhét earphone vào tai tôi khi biết tôi đã ngủ rồi. Bài hát với âm điệu nhẹ nhàng như rót vài tai khiến tôi trong trạng thái vừa mơ vừa tỉnh. Dù chẳng hiểu lời lắm, tôi vẫn cảm thấy nó mang lại cảm giác ấm áp như được che chở.

Bình yên và ngọt ngào.

Let me be the one, who care…

Chẳng lẽ lúc đó cậu ấy thật sự muốn nói gì với tôi?

Thế nhưng thời khắc đó đã qua rồi. Giờ khi nhẩm lại, tôi cảm thấy trống rỗng và hụt hẫng, như vừa bị mất đi một phần gì đó trong cơ thể. Dường như tim vẫn đập, nhưng tấm lòng thì không còn nữa. Đúng hơn là tôi không cho phép nó tồn tại.

Vì tôi vẫn còn yêu ba, yêu Anh Thư.

Nước mắt bất giác chảy dài. Tôi quay hẳn mặt sang phải – đối diện với cửa kính – để tránh ánh mắt Phục Hy.

** ** ** ** ** **

Thanh Phong vừa bước vào lớp là đã tung cặp lên bàn rồi chạy biến ra ngoài. Anh Thư nhìn theo bóng cậu khuất sau cửa với vẻ buồn buồn. Cô hiểu nguyên do khiến “đàn em ruột” của mình cư xử lạ thế.

– Tỉ Tỉ – Thằng Hiếu cười toe toét với cô.

– Đâu ra cái kiểu hớn hở gọi tên như thế hả? – cô nóng nảy mắng.

Thằng Trung, Hiếu đơ ra một hồi rồi gãi đầu gãi tai:

– Ơ, tụi em xin lỗi. Tại thấy dạo này Tỉ Tỉ vui vẻ hay cười đùa mà.

Là Hoài Thư chứ không phải cô.

Anh Thư đứng dậy, nhìn lướt qua hai thằng đàn em. Trước khi bỏ ra ngoài, cô nói với giọng nghiêm nghị.

– Lần này là lần cuối đấy, tôi không thích cách cư xử đó đâu.

Hai thằng thấy lạ nhưng chẳng dám hó hé câu nào. Nó chỉ biết Tỉ Tỉ dạo này rất lạ, lúc thì nhí nhảnh ngô nghê, khi lại lạnh lùng đáng sợ.

Mà có phải riêng gì Anh Thư, ngay cả Thanh Phong còn tỏ ra thất thường nữa là. Hình như có chuyện gì đó mà tụi nó chưa kịp khám phá.

– Ý, Phong kìa.

– Phong nào? – cô nàng tóc bím rút cây kẹo mút ra, nhìn chòng chọc ra ngoài hành lang.

– Thanh Phong khối 11 chứ ai. Dạo này em ý hay lượn lờ khối 12 nhỉ, hay là để ý tui rồi.

Cô nàng vừa nói xong liền bị cái cốc nhẹ trên đầu. Thắng nhìn cô cười lém lỉnh:

– Bà cô ế này thì có