
n cao, tự hỏi bao giờ thì nó mới trọn vẹn thành một vòng tròn hoàn hảo.
** ** ** ** ** ** ** ** ** **
– Thôi được rồi đấy – Jun ngáp dài – có mỗi một bộ đồ mà anh xăm xoi từ nãy giờ là sao?
Danh đặt chiếc áo vest cách điệu màu trắng của mình xuống, nghĩ thế nào anh lại cầm lên, ướm vào người.
– Áo sơ mi thế này có hợp không?
– Chẳng phải lúc nãy em đã chọn cho anh rồi sao? – Jun trợn mắt – nhìn nhiều quá coi chừng lủng đồ đó. Mặc cái nào mà chẳng được, dù sao anh cũng có bao giờ muốn bị ba sắp đặt như thế đâu.
Nếu là trước đây, có thể Jun nói đúng, nhưng giờ tình thế đã thay đổi. Không phải là bị sắp đặt, mà anh hoàn toàn muốn như thế. Chuyện không thành thì anh cũng phải bắt nó thành cho bằng được.
– Dịp quan trọng của anh, em đừng có ý kiến được không.
– Vậy mai em cũng đi nhé – Jun hí hửng – để xem cái cô gái mà ba cứ tấm tắc khen đó là ai. Mà hình như học cùng trường với mình, sao em lại không biết nhỉ.
Jun tỏ vẻ đăm chiêu, trong khi Danh đã bắt đầu cất đồ vào tủ để kiếm cớ đi ngủ, sợ nó cứ dò hỏi chuyện thì chẳng biết làm sao. Ngay cả cái tên anh còn không dám nói thì làm sao để Jun đi cùng được.
– Mai em có ca học thêm mà, ở nhà đi.
– Em học thêm cả đời học sinh, anh xem mặt đầu tiên có một lần, ở nhà là ở nhà thế nào được. Để em đi xuống nói ba, chắc chắn ba không phản đối đâu.
Nó nói xong ngúng ngoảy bỏ ra khỏi phòng.
– Này không được – Danh nắm tay em gái lại – em ở nhà đi. Anh… năn nỉ đấy.
Lần đầu tiên Danh Kíp phải hạ mình năn nỉ đứa em gái đúng là chuyện lạ. Jun nhìn Danh chằm chằm, chẳng hiểu ông anh này có chuyện gì mà phải làm thế.
– Anh năn nỉ em á? – nó lặp lại, bắt anh phải xác nhận một lần nữa.
– Ừ thì…
– OK, vậy gây sức ép để Phong và em thành một cặp đi – Jun vừa nói vừa nghênh mặt.
– Em… – Danh bất lực, không ngờ nhỏ em mình lại đưa ra yêu cầu oái oăm như thế. Biết là Jun chỉ nói chơi, vì nó đã từ bỏ ý định lâu rồi nhưng anh không có cách nào để thương lượng với nó cả.
– Em cũng biết là anh chẳng thích gì buổi xem mặt ngày mai mà – Danh nói dối – vì vậy em đừng đi có được không, làm anh càng khó xử.
Jun nguýt anh một cái:
– Nói là không thích thú gì, mà lại chuẩn bị kĩ càng thế à? – nó nhướn mày, hướng mắt về phía bộ đồ vest trong tủ.
– Thì… mình phải làm cao mới kiếm cớ từ chối chứ – Danh cảm thấy nóng bừng phía sau tai. Nói dối suy nghĩ trong lòng mình thật chẳng dễ chịu chút nào.
– Em thông cảm cho anh mà – Jun mỉm cười, đặt một tay lên vai anh – thế anh có quà gì hối lộ em không? – nó hỏi, mắt chớp chớp.
– Quà gì nhỉ? – Danh nhíu mày – nếu em thích anh sẽ mua cho.
Hơi ngạc nhiên trước câu trả lời của anh nhưng Jun cũng nhanh trí để khỏi lúng túng.
– À không, thôi khỏi cũng được.
Nó đáp rồi đóng cửa phòng Danh lại, ngập ngừng mãi chưa muốn đi.
“Vậy thì món đồ hôm bữa Danh mua là dành cho ai?”
Trời vào đông đã trở lạnh. Nắng lên nhanh, nhưng sương vẫn chưa tan hết bởi cơn mưa tối qua.
Tôi tròng vào người chiếc áo khoác dày màu đen duy nhất trong tủ đồ của Anh Thư (suýt tá hỏa khi thấy chị ta có toàn những chiếc áo với màu sắc sặc sỡ) rồi xuống nhà ăn sáng. Quyên đã đi học từ sớm. Bà An để sẵn cốc sữa và dĩa trứng kèm bánh mì trên bàn cho tôi, nhưng sáng nay tôi chẳng có tâm trạng ăn uống gì cả.
Đi học một mình còn cực hình hơn việc phải vào bar đóng giả là một đứa con gái ăn chơi hoặc hoàn cảnh lúng túng mỗi khi gặp lại Danh. Cảm giác trống trải không tên trong lòng làm bụng tôi quặn lên.
– Con không nhanh lên trễ học đấy Thư – ba tôi từ trên lầu bước xuống, đang kiểm tra lại chìa khóa xe để chuẩn bị đi làm.
– Dạ ba cứ đi trước đi, con tự bắt xe bus cũng được mà – tôi đáp, nhìn bữa sáng của mình với vẻ chán nản.
– Gì?? Anh Thư cũng biết đi xe bus á?
Cái nhìn ngạc nhiên của ba làm tôi giật mình, tự tát nhẹ vào má mình một cái. Nhất định lần sau tôi phải cẩn thận mới được, tốt nhất là nên “uốn lưỡi bảy lần trước khi nói”.
– Con mới tập đi ba à – tôi cố cười – cũng có nhiều cái thú vị.
– Ừm, thay đổi nhiều quá – ba xỏ giày vào – nhưng tự dưng giở chứng hở tiểu thư? Phong chờ con từ nãy đến giờ kìa.
Phong! Phong chờ mình ngoài cổng?
– Ba nói thật hở?
Nhìn tôi chẳng khác nào một đứa trẻ ngốc nghếch khi không ngờ mình lại được tặng quà.
– Thế ba chọc con làm gì chứ?
Chỉ chờ có thế, tôi lao ra ngoài ngay lập tức, vội vàng chạy ra mở cửa. Đúng là con chuồn chuồn vàng đang đậu ngay ngắn ở ngoài cửa, nhưng người thì chẳng thấy đâu.
Chẳng lẽ có sự trùng hợp ngẫu nhiên đến thế sao?
– Ắt xì!!!!~
Tôi giật mình quay sang, bất ngờ khi thấy Phong đứng gần mình. Cậu đang tựa một vai vào hàng rào sắt được những dây tường xuân quấn quanh của nhà tôi, hai tay đút trong túi áo khoác mỏng. Trông Phong vẫn vậy, nhưng gặp lại cậu ấy, tôi lại cảm thấy như có nhiều thay đổi lắm chỉ trong vòng hơn một ngày.
Chính xác là một ngày, 58 phút!
– Cậu bị cúm à? – tôi nhận ra Phong đang chuẩn bị hắt hơi cái tiệp theo, nhưng cậu lại cố kìm.
– Ừm, hôm nay lạnh quá.
– Mới mưa xong mà.
Câu chuyện bắt đầu thật nhẹ nhàng, nhưng có cái gì đó không ổn ở đây. Bình thường tôi và