Này nhóc, anh trót thích em rồi

Này nhóc, anh trót thích em rồi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322415

Bình chọn: 9.5.00/10/241 lượt.

vi tốn điện lắm mà.Thế nhưng mà, gió trên này rất mát, lại hơi mưa lất phất, cảnh trước mặt cũng đẹp vô cùng. Thi thoảng yên bình một chút cũng vui vui. Nghĩ vậy, Quân khẽ quay sang nhìn nó, thấy nó cũng đang nhìn mình. Hai đứa ngẩn ra một lúc rồi cười hề hề, mặt khẽ đỏ.Vớ va vớ vẩn. Con nhóc được thể lấn tới liền đứng xích xích lại một chút làm hai vai khẽ chạm vào nhau.Anh khẽ cười thầm, như thế này cũng thích thật.– A! Cá chép! – nó đột nhiên gào lên, chỉ tay xuống dưới biển.– Giữa biển đào đâu ra cá chép!– Thế hả? Hóa ra là cá rô!– …Cặp đôi ngốc nghếch cũng có thể lãng mạn (in the new way) như thế đó.~***~Tầm hai mươi phút sau thì làng chài hiện ra trước mặt. Nó nằm sát vịnh, nơi có những dãi núi tảng nổi giữa mặt biển. Những chiếc thuyền gỗ nối đuôi nhau tấp nập trên mặt nước, có cả những ngôi nhà nổi cũ kỹ ọp ẹp được sơn tường xanh, trên mái và trước cửa dăng đầy lưới đánh cá. Từ thuyền của mình mọi người đi qua một cái cầu làm bằng tấm phản dài để sang đến khu chợ nổi. Giữa các thuyền và các nhà cũng đều bắc những tấm phản nhỏ tương tự.Quân dẫn mọi người đi xem làng chài, nơi người ta phơi lưới trên mái nhà và neo những chiếc thuyền mủng tròn khắp nơi. Sau đó cả đoàn hò dô nhau sang chợ nổi.Ở đây rất kỳ cục, hàng chục chiếc thuyền nan trôi trên mặt nước, bán đầy cá tôm tươi nguyên.Con nhóc đi đến đâu cũng hào phóng mua lấy mua để, chỉ khổ cho anh đi sau méo mồm mặc cả. Những thuyền bán bò khô, dừa khô và đồ ăn của vùng miền cũng có nữa. Nó thực hiện lời hứa, đi đến đâu cũng mua một túi rồi nhét lấy nhét để vào mồm anh chồng tương lai (?)Đường tắt đi đến trái tim chính là đi qua dạ dày trước, nó giờ đây hiểu sâu sắc châm ngôn này!Chưa bao giờ nó thấy anh nhìn mình âu yếm ấm áp đến thế. Con nhóc còn vô tư đưa tay chùi miệng cho anh, làm chàng ta ngơ ngẩn đến nỗi xém bước hụt xuống nhà vệ sinh lộ thiên của một nhà nọ. DAY 4 (5)Hai người tách đoàn chạy lung tung khắp nơi, sà xuống bao nhiêu hàng cá tôm, anh để mặc cho con bé não nhỏ chỉ chỉ trỏ trỏ, đã thế nó còn tính mua cá chết rồi cho về dễ làm thịt (!)– Cháu có người yêu dễ thương thật đấy, có điều cần dạy dỗ thêm về khoản chợ búa đấy. – Bà cụ bán cá mắt mờ chân chậm nhìn nó mà phán xanh rờn.– Khoản đấy sau này cháu lo bà ạ._Anh nhe răng cười.Sau đó một cái đuôi cá phi tới, và anh không bao giờ cười được nữa.Đùa thôi mà. (cười)(Chúng ta lúc này (hãy coi như) nhân vật thứ ba người Nhật kia không tồn tại đi nhé. Làm sao ảnh chạy theo hai người kia được, ở đây hôi tanh chết được, thật khổ thân đế giày của anh quá!)Khi mà đám đầy tớ của con nhóc đã gãy mất phân nửa số xương sườn vì bê núi đồ rồi thì cũng là lúc tiểu thư đây chán mua bán.Đúng lúc đó chẳng biết anh đã làm gì để Trời phạt, liền sắp đặt cho thiếu gia kia nhìn thấy mấy cái thuyền phao nổi bồng bềnh trên mặt nước.– Trò gì kia ?– … Nhìn không biết sao, là bơi thuyền ra ngoài vịnh đó.– Mình tự chèo á?-con nhóc mắt sáng như đèn pha, chưa kịp nghe anh trả lời đã chạy ào ào tới chỗ mấy người dân cho thuê thuyền.Bỏ thì thương vương thì tội, câu này vốn dùng cho người với thú nuôi, nay áp dụng được cho anh với nó đây.Nhỡ một mình nó chèo thuyền ra đó mà mệnh hệ gì thì tốn tiền viếng lắm đấy, anh đâu có dại.Ai ngờ đầu óc nhà họ Nguyễn là có vấn đề theo gen. Cả nhà ồ ồ nhảy xuống thuê sạch thuyền nhà người ta.Keita-san thấy chúng vừa bẩn vừa hôi nên đành đứng trên bờ cổ vũ (?).Phía dưới, cứ hai người một thuyền, mỗi người một áo phao, một mái chèo bằng nhựa cứng.– Không phải cô sợ nước sao? Hay mình đừng chơi trò này nữa, ra vịnh nước sâu lắm. – anh dọa.– Đi cùng anh thì có gì mà sợ._ con nhóc cười cười, đoạn ôm lấy cánh tay rắn chắc của anh mà lôi đi.Nếu ví nó là cục nam châm vì anh chẳng khác gì một thỏi sắt gỉ, luôn bị nó hút chặt như thế đấy. (Thở dài)Khi các thuyền đều đi ra giữa vịnh rồi thì xung quanh chỉ còn là mặt biển và những dãy núi đá cao lớn. Thuyền dọc nên nó ngồi trước, anh ngồi sau.Con nhóc từ hổi tiểu học đã được phê trong học bạ là “thông minh khéo léo”, điều đó thể hiện rõ sự kém chất lượng của nền giáo dục Việt Nam: giáo viên hoàn toàn không hiểu học sinh! Có mỗi chuyện muốn quẹo trái thì quạt sang phải và ngược lại mà cũng không hiểu, làm cái thuyền sau mười lăm phút cựa được mười centimet.Có điều anh rất kiên nhẫn chỉ bảo, cuối cùng thì hai người cũng lết được vài bước. Bộ đôi hai đứa ngốc chèo vào trong lòng một khu núi xanh rờn chạy theo hình vòng cung, nước ở giữa được khoanh lại như một mặt hồ nho nhỏ. Nhìn lên trên đầu, bầu trời vỏn vẹn như cái nia xanh ngắt. Cái thuyền thì bé tí xíu trôi hờ hững giữa mặt nước, mà khung cảnh xung quanh thì vừa cao vừa rộng.Con nhóc hứng chí hét lên rõ to.– Linh Chi vô địch!!!!Khắp bốn phía núi đá đều vọng lại âm thanh to hơn gấp chục lần. Cô chủ nhỏ khoái chí cười khanh khách, quay về phía sau nói với anh:– Anh thử trò này đi, thích lắm!– Tôi không phải trẻ con.– Thử đi mà, nói gì cũng được! – nó quay hẳn người lại lay lay tay Quân, rất tự nhiên mà… vứt toẹt mái chèo đi.– Này!! _ Con nhóc thấy nó đang lặn dần xuống nước, cuống quá hóa ngu, v


Old school Easter eggs.