
Mà không có sòng thì gọi trợ giúp kiểu gì đây. Trời cứ dần dần tối, tôi và Gia Khang đi lần đường trong rừng….
-BẢO NHII
-GIA KHANGG
Cả đoàn tản ra tìm chúng tôi, ai cũng sốt ruột. Tự dưng hai con người mất tích.. Nam Phong khi hô hào mọi người, anh rất khác. Vẻ mặt anh lo sợ hết mức nhưng không lộ ra nhiều. Anh đi nhanh và tìm thấy điện thoại của Bảo Nhi, anh tay cầm chặt điện thoại của tôi trong tay, miệng gằn nhỏ:
-Bảo – Nhi, tôi – sẽ – giết – em.
-Huhu chúng ta có gặp phải hổ rừng không anh? Lợn rừng nữa.. cả gấu nữa huhu
Tôi đi đằng sau Gia Khang, sợ sệt.
-Em nghĩ khu sinh thái sẽ có mấy con vật đó sao?
Tôi im luôn. Ngu ngốc quá. Nhưng sao mãi không thấy đường ra.
-CÓ AI KHÔNG. CỨU TÔI. CỨU TÔI VỚI.
Tôi hét lên, chắc chỉ còn cách này. Nhưng nghe mãi chẳng có tiếng vọng lại.. vô vọng rồi.
Nam Phong giật mình khi nghe thấy tiếng của Bảo Nhi. Một cách nhanh nhẹn, anh chạy về hướng âm thanh đó, không ngừng hét lên:
-BẢO NHI EM Ở ĐÂU. BẢO NHI, LÀ TÔI ĐÂY.
-Anh Gia Khang, em nghe thấy tiếng vọng. AI ĐÓ, NGHE KHÔNG? CỨU TÔI VỚI.
Tôi dừng lại khi thấy giọng vang, tôi lại hét lớn. Lần này đã nghe thấy tiếng vang lại rõ hơn. Tôi kéo kéo tay Gia Khang, mặt mừng rỡ:
-Là anh Nam Phong. Em chắc chắn là giọng anh ấy. Anh ấy sẽ đi tìm chúng ta mà. ANH NAM PHONG. CỨU EM. EM Ở ĐÂYYYYY
Tôi lại hét lên. Dần dần, tôi nhìn thấy ánh đèn len lỏi giữa bóng tối. Là anh.. tôi mừng tới phát khóc, bỏ tay khỏi Gia Khang, chạy một mạch về hướng ánh đèn.
-Anh Nam Phongg
Tôi ôm choàng lấy cổ anh, nước mắt cũng trào ra. Anh ôm lấy tôi, nhìn thấy Gia Khang đi phía sao, khuôn mặt buồn bã.
-Tôi ở đây rồi.
Anh nhẹ nhàng vuốt vuốt đầu tôi rồi cả ba chúng tôi về trại.
CHAP XVI: TRÒ CHƠI NHỎ
-Con bé này. Cô dặn em bao nhiêu lần rồi hả. Bỏ cái tật vô tư đó đi. Làm tội các bạn và thầy cô đi tìm.
Cô cốc vào đầu tôi. Rồi quắc mắt sang thầy Phan ( thầy giáo 11D1), quát:
-Thầy dạy học sinh kiểu gì vậy? Đến đường cũng không nhớ thì đi theo làm gì? Đi theo con bé này để lạc cùng à?
Gia Khang từ khi về trại không nói lời nào cả. Anh ấy cứ buồn buồn sao ấy. Tôi đưa anh chai nước, nhỏ giọng:
-Anh uống đi. Cô em nói thế thôi chứ không có ý trách mắng hay gì đâu. Anh đừng buồn.
Anh ấy nhìn tôi, giọng lạnh đến đột ngột:
-Em đừng quan tâm tới anh nữa. Anh xin lỗi vì đã không giúp gì em.
Anh nói rồi đi về phía Minh Anh. Tôi thì sững sờ luôn. Nam Phong từ đâu đi ra ngồi cạnh, lấy chai nước từ tay tôi.
-Em điên không?
-Này nhé! Anh vừa vừa thôi. Đừng có mà tưởng…
-Tưởng gì?
Tôi không biết trách anh điều gì đây. Anh cứu tôi mà.. chết mất.
-Tôi làm ơn mắc oán. Em không cảm ơn tôi câu nào mà còn định trách móc tôi sao?
Anh dí sát vào khuôn mặt đang ngơ ngác của tôi. Tôi nhớn người ra sau, miệng lắp bắp:
-Anh.. em cảm ơn.
Nói rồi tôi chạy ra chỗ Tiên Tiên luôn. Anh uống nước, nhìn theo dáng chạy của tôi, tay đập đập vào túi áo – nơi đang giam giữ điện thoại của tôi.
-Tao thấy Nam Phong thật lòng với mày đấy…
Tiên Tiên ngập ngừng nói. Bảo Minh cũng nhìn tôi như khẳng định thêm cho câu nói của người yêu.
-Sao mày biết? Tao cũng định hỏi mày vài điều đây.
-Lúc không thấy mày, anh ấy ra hỏi tao mà giọng gấp gáp vô cùng. Anh ấy bắt mọi người đi vào rừng để tìm mày cả tìm thấy mày thì phải kêu lớn tên anh ấy lên. Xong suốt đoạn đường khi chưa tách ra đi riêng, anh ấy chỉ gọi đúng tên mày mặc dù biết cả Gia Khang cũng biến mất.
Tôi bỗng thấy tim mình đập nhanh hơn, thế quái nào. Bản thân tôi cũng kì lạ lắm.. lúc kêu Gia Khang gọi điện, không phải gọi Tiên Tiên hay ai khác mà lại là Nam Phong, xong tới lúc nghe thấy tiếng vang, cái tên Nam Phong hiện lên đầu tiên trong đầu tôi để rồi khi thấy anh thì mừng tới phát khóc, chạy thẳng tới anh và ôm chặt như sợ mất. Chẳng nhẽ… tôi thật sự yêu Nam Phong? Đó không chỉ phải là cảm xúc nhất thời?
-Các em ăn rồi, bây giờ chúng ta sẽ chơi một trò chơi trước khi đi nghỉ. Ai chơi thì ở lại..
Thầy Phan đang hí hửng phát động trò chơi thì hầu hết học sinh đứng dậy về trại hết. Bàn ăn giờ đây còn tôi, Nam Phong, Tiên Tiên, Bảo Minh, Gia Khang, Minh Anh và Mai Linh.
-Vậy các em chơi gì thì chơi. Tôi về ngủ đây.
Thầy chán nản nói tiếp rồi đi về trại. Cô giáo tôi thì không biết đi đâu mất tăm từ cuối bữa ăn rồi.
-Chúng ta chơi “Thách hay Trả Lời” nhé.
Mai Linh lên tiếng. Tôi thì ham chơi trò chơi tập thể lắm nên hồ hởi:
-Nghe hay đó. Chúng ta chơi trò đấy đi…
-Thách hay trả lời.
Gia Khang xoay chai chỉ đúng vào tôi ngay từ lượt chơi đầu.
-Trả lời đi.
-Em yêu tôi hay Nam Phong?
-Nam Phong.
Tôi trả lời rất nhanh nhẹn nhưng khi não bộ ngưng để suy nghĩ thì tôi mới ớ ra. Tất cả mọi người xung quanh nhìn tôi bất ngờ, Nam Phong thì nhìn chằm chằm.
-Vậy ư?
Gia Khang nói nhỏ rồi ra khỏi bàn, về trại.
-Tốt lắm Bảo Nhi. Cô làm hỏng mọi thứ!
Minh Anh đứng dậy, đặt mạnh chai nước xuống bàn rồi quay ngoắt lạ, chạy theo Gia Khang. Mai Linh nhìn Nam Phong tiếc nuối rồi cũng đứng dậy về trại. Tiên Tiên cười lớn rồi kéo Bảo Monh đi nốt, để còn mình tôi với Nam Phong. Nam Phong bật cười, tay khoa