XtGem Forum catalog
Nắng ấm về sau giông bão

Nắng ấm về sau giông bão

Tác giả: Diệp Phong

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324435

Bình chọn: 8.00/10/443 lượt.

em an ủi. Rất nhiều đêm sau đó em thấy mẹ âm thầm khóc dưới bếp rất đau khổ… Ông ấy bỏ đi làm mẹ em khổ một đời giờ còn về đây hi vọng tha thứ sao? Bỏ đi rồi không sống cho tốt còn khiến nhiều người khác đau khổ vì ông ấy nữa…” Giong nói Hạ Anh lúc đầu đầy sự tức giận nhưng dần dần trở lên yếu ớt lại có chút tủi hờn. Những ấm ức mà cô và mẹ cô phải chịu chỉ hai từ có lỗi là có thể nói hết sao?

“Tất cả đã qua rồi, còn có anh ở bên em nữa.” Nam Phong khẽ ôm cô an ủi, Anh vẫn nghĩ cô có tuổi thơ yên bình và hạnh phúc nhưng anh không biết tuổi thơ của cô cũng chẳng tươi đẹp hơn anh là mấy. Giờ phút này anh bỗng thấy cô thật kiên cường và lạc quan hơn anh tưởng tưởng nhưng lại khiến anh xót xa.

Nước mắt Hạ Anh khẽ lăn xuống, cô có thể chấp nhận hay bắt buộc phải chấp nhận nhưng cô không thể tha thứ.

Ở nhà cùng mẹ hai hôm, Hạ Anh và Nam Phong lại xuống Hà Nội làm việc. Công việc bận rộn khiến cô không còn thời gian nghĩ đến những chuyện đã qua nữa. Lệ Thu sau đó cũng trở lại làm việc nhưng không hề nói chuyện với Hạ Anh, hai người có gặp nhau chỉ tránh mặt đi qua.

“Mấy hôm bận quá không hỏi được, ông biết bố Lệ Thu là bố Hạ Anh từ trước rồi phải không?” Mạnh Trung nghi ngờ nhìn Nam Phong.

Nam Phong khẽ gật đầu rồi nói: “Lúc đầu vì cô Huệ Chi nói với bác tôi là bố Hạ Anh mất từ lâu nên tôi nghi ngờ Hạ Anh là con của bác tôi và nhờ người điều tra, không ngờ lại tìm ra bố Hạ Anh chính là chú Minh.”

“Hạ Anh mà là chị họ ông thì gay to, ông sao lúc nào cũng… à cô bé Khánh Đan về nước rồi phải không? Cùng với Hải Nguyên tái hợp chưa?” Mạnh Trung mỉm cười.

“Hôm trước đưa Khánh Đan về Đà Nẵng gặp hai bác, cô ấy nói muốn trở lại Pháp.” Nam Phong đáp.

“Tiếc quá, hai người này định cô đơn cả đời à?”

Hạ Anh lấy cơm ra bàn ăn thấy Nam Phong cùng Mạnh Trung đang nói chuyện, cô ngồi xuống bên cạnh hỏi:

“Hai anh nói chuyện gì mà vui vẻ vậy?”

“Em đến đúng lúc đấy, bọn anh đang bàn xem đám cưới hai người tổ chức như thế nào đây.” Mạnh Trung nói.

Hạ Anh nghe vậy cô khẽ mỉm cười không nói gì, bây giờ Thanh Tâm đang mang thai, cô với Nam Phong làm sao có thể nói đến chuyện tổ chức đám cưới? Chí ít thì cũng phải đợi cô ấy sinh con xong. Nam Phong ngẩng lên lườm Mạnh Trung một cái, Mạnh Trung cười trừ rồi chuyển chủ đề:

“Em thấy Lệ Thu nhà anh đâu không?”

“Nãy em thấy cậu ấy đi ra ngoài này, chắc là đi lấy cơm.” Hạ Anh vừa nói xong thì thấy Lệ Thu đi qua bàn ba người ngồi nhưng không dừng lại mà đi tiếp rồi ngồi một mình ở bàn khác.

“Ầy, có khi anh phải sang bên đấy. Hạ Anh, nói gì thì em cũng là chị của cô ấy, chị gái thì không nên chấp em gái làm gì phải không? Em cũng biết cô ấy biểu hiện ra như vậy nhưng trong lòng không thực sự nghĩ như vậy.” Mạnh Trung nói rồi toan bưng khay cơm và đứng dậy.

“Em biết rồi.”

“Chị vợ không chấp vặt em gái làm gì nha!” Mạnh Trung nói xong liền đi sang bàn bên kia ngôi với Lệ Thu.

Hạ Anh quay sang nhìn Nam Phong ngồi bên cạnh mình khẽ mỉm cười: “Anh không ăn cơm đi còn cười em.”

Buổi tối, Hạ Anh nấu cơm xong, cô nằm trên sô pha xem phim đợi Nam Phong về. Nghe tiếng cửa mở, cô ngồi bật dậy, tươi cười nói:

“Anh về rồi à?” Nụ cười của cô đơ lại khi thấy người đứng trước của không phải Nam Phong mà là Thanh Tâm: “Sao chị lại có chìa khóa cửa nhà tôi?”

“Anh Phong đưa cho tôi. Tôi không được đến đây à? Đây là nhà của Nam Phong, đâu phải nhà của cô. Tôi đang mang trong bụng con của anh ấy, tất nhiên phải ở cạnh anh ấy, tiện chăm sóc đứa bé rồi.” Thanh Tâm mỉm cười rồi tự nhiên mà kéo va li vào căn phòng Hạ Anh vừa bước ra, cô nhìn xung quanh căn phòng một lượt, trên bàn đầy mĩ phẩm của Hạ Anh, trên tường cũng dán đầy ảnh chụp của Hạ Anh với Nam Phong, nhìn hai người họ cười rất hạnh phúc, trong lòng Thanh Tâm bỗng dâng lên một cảm xúc tức giận lẫn ghen tuông.

“Chị làm gì vậy?” Hạ Anh đi theo hỏi.

“Tôi sẽ ở đây nên phiền cô dọn đồ của mình đi.” Thanh Tâm mỉm cười trả lời.

“Đây là phòng của tôi.”

“Không phải cô thực sự coi đây là nhà mình chứ?” Thanh Tâm nhướng mày nhìn Hạ Anh đầy khiêu khích. “Tôi bây giờ đang có thai, lại vừa bay một chặng đường dài, cần được nghỉ ngơi, cô ra ngoài rồi đóng cửa giúp tôi nhé.”

“À cô dọn đồ dùng cá nhân của mình đi đi, cả cái ga giường này nữa, quá sặc sỡ, không hợp với màu sắc phòng gì cả.”

“Cô thật quá đáng, đây là phòng của tôi sao tôi phải dọn đi? Cô ra ngoài ngay cho tôi.” Hạ Anh tức giận nói rồi xách va li của Thanh Tâm mang ra ngoài sau đó kéo Thanh Tâm đi ra phòng khách.

Thanh Tâm thuận đà ngã xuống đúng lúc Nam Phong về đến nhà, anh liền chạy lại đỡ lây Thanh Tâm.

“Em không sao chứ?”

“Em không sao.” Thanh Tâm dịu dàng nói.

“Anh về từ bao giờ vậy?” Hạ Anh ngạc nhiên nhìn Nam Phong.

“Anh vừa mới về.” Anh đáp. “Em ra đây làm gì?” Anh quay sang hỏi Thanh Tâm.

“Em có quen một bác sỹ rất tốt ở Hà Nội nên ra đây khám. Em ở đây chắc là được phải không?” Thanh Tâm nói.

Nam Phong im lặng một lúc mới lên tiếng hỏi Hạ Anh: “Bây giờ cũng không còn sớm nữa, hay là để Thanh Tâm ở tạm đây một hôm được không em?”

“Bây giờ muộn như vậy, em và con bi