
thấy anh phản ứng gì.
“Kì lạ, sao ngủ say thế nhỉ.” Hạ Anh cười đắc ý toan dậy thì bị anh kéo lại ôm chặt lấy.
“Chạy đi đâu hả?”
“Anh dậy rồi à?” Hạ Anh giật mình quay lại nhìn anh.
“Ừ, dậy từ lâu rồi nhưng muốn xem em còn định giở trò gì nữa.” Anh nói, khóe môi thoáng hiện nét cười.
“Anh dám giả vờ ngủ lừa em sao?” Cô khẽ chau mày nói.
“Như vậy có phải là mắc tội lừa dối em không?” Nam Phong nhướng mày hỏi.
“Ừm…” Hạ Anh suy nghĩ một lát và gật đầu nói: “Đúng là như thế.”
“Vậy thì anh tình nguyện chịu phạt, em nghĩ xem muốn phạt anh gì nào.”
Hạ Anh nhìn anh bằng ánh mắt nghi ngờ, anh hôm nay sao lại có sở thích ngược đãi bản thân mình như này? Không phải có âm mưu gì chứ?
“Em đã nghĩ ra chưa?” Anh nghiêm túc hỏi.
“Ừm… Phạt anh gì được nhỉ?” Cứ như vậy cô từ từ đi vào cái bẫy anh đặt sẵn.
“Thôi không cần em nghĩ, để anh tự phạt bản thân mình được rồi.”
Hạ Anh thấy anh mỉm cười liền hỏi: “Hình phạt gì vậy?”
“Phạt như thế này…” Anh nói rồi kéo chăn lên chùm kín hai người.
“A… Hôm nay anh còn đi làm mà…” Hạ Anh yếu ớt kêu lên nhưng nhanh chóng bị anh lấp đầy những lời nói bằng miệng mình.
NẮNG ẤM VỀ SAU GIÔNG BÃO – CHƯƠNG 19.1
Chương mười chín: Trước cơn giông bão.
Nam Phong lái xe đến bãi đỗ xe của sân bay, anh không xuống xe vội mà quay sang nhìn Hạ Anh, nói:
“Mai em bay sang bên đấy rồi gọi anh ra đón nhé, chúng ta sẽ ở lại chơi rồi bay chuyến hôm sau về.”
“Anh không phải là đi công tác sao?” Cô hỏi.
“Ừ, ở lại thêm một ngày cũng không sao. Tiện thể đưa em đi chơi, bù đắp cho em hôm về Đà Nẵng.” Anh dịu dàng nói.
“Ồ.” Hạ Anh khẽ mỉm cười không nói gì thêm.
“Đi làm cẩn thận nhé!” Anh nói rồi xuống xe mở cửa, đoạn lấy vali ở cốp xe đưa cho cô, đợi cô đi khỏi mới lấy đồ của mình đi đến văn phòng.
Buổi tối, Hạ Anh cùng tổ bay đến Singapore, mọi người liền rủ nhau đi chơi:
“Tối nay chúng ta ở lại đây, hay là đi Clarke Quay chơi một bữa đi.”
“Mọi người đi đi, tớ không đi đâu.” Hạ Anh khẽ nói.
“Sao thế? Chẳng mấy khi mới có dịp đến đây buổi tối, phải thưởng thức không khí ở đây chứ, cậu đừng bảo là Nam Phong nhà cậu không cho cậu đi chơi đấy nhé!”
“Người ta còn bận hẹn hò, cậu lôi người ta đi chơi không phải chia uyên rẽ thúy à?” Lệ Thu nháy mắt với Hạ Anh.
“À, hình như xếp Nam Phong hôm trước đi Singapore vẫn chưa về, hóa ra là đợi Hạ Anh của chúng ta sang đây. Lấy công làm việc tư nha, thế là không tốt đâu.” Huyền My nói.
Hạ Anh nghe mọi người bàn tán cô khẽ liếc sang Lệ Thu lườm: “Cậu đúng là thích gây chuyện, xem hôm nào về tớ xử lí cậu.”
“Hi hi. Thôi đi đi không người ta đợi.” Lệ Thu cười và nhìn sang hướng ngoài cửa sân bay Nam Phong đang tiến lại gần.
“Tớ đi trước, mọi người đi chơi vui vẻ nhé!” Hạ Anh cười và chạy lại chỗ Nam Phong đứng đợi.
“Em có mệt không?” Nam Phong dịu dàng hỏi.
“Em không.” Cô lắc đầu.
“Vậy chúng ta đi ăn tối nhé, em muốn ăn ở đâu?”
“Đi ăn đồ nướng ở chợ Lau sa pat nhé anh!” Cô nói.
“Ừ.” Anh mỉm cười và quay sang nhìn Lệ Thu vẫy tay chào và cùng Hạ Anh rời khỏi sân bay.
Sau khi đi ăn tối, Hạ Anh và Nam Phong đi dạo quanh bờ sông đến khuya mới về khách sạn. Hôm sau Nam Phong rời khỏi khách sạn đến sân bay làm việc, gần trưa anh mới về. Lúc đó Hạ Anh đang ngồi ở ban công ngắm cảnh thành phố, thấy anh về cô liền chạy lại:
“Anh về rồi à?” Hạ Anh vui vẻ nói.
“Ừ, anh xin lỗi, hứa đưa em đi chơi mà sáng nay lại có chút việc chưa giải quyết xong.”
“Không sao, dù sao lần này cũng là anh đi công tác mà.” Cô cười nói.
“Chiều này em muốn đi đâu anh đưa đi?”
Hạ Anh suy nghĩ một lúc rồi nói: “Chúng ta đi bảo tàng đánh lừa thị giác Trick Eye Suseum chụp ảnh, sau đó đi SEA Aquarium nhé!”
“Ừ, còn thời gian sẽ đi du thuyền quanh bờ sông.” Anh mỉm cười âu yếm nhìn cô và nói tiếp: “Em mau đi thay đồ đi.”
Sáng hôm sau Hạ Anh cùng Nam Phong đi đến trung tâm mua sắm Mustafa. Hai người đi vòng quanh các gian hàng rất lâu, sau đó cô dừng lại trước gian hàng trang phục Sari của Ấn Độ. Nam Phong thấy trang phục màu sắc sặc sỡ, trông khá đẹp mắt, anh nói:
“Mấy màu sắc sặc sỡ này cũng rất hợp với em đấy.”
“Mấy bộ váy này có đẹp em cũng không thể mặc đến.” Cô mỉm cười nhìn Nam Phong đột nhiên nảy ra một chủ ý, sau đó quay sang nói với nhân viên bán hàng:
“Anh có thể giúp anh ấy thử bộ trang phục này không ạ?” Cô nói và nhấc một bộ màu đỏ cam lên.
“Không được.” Nam Phong nghiêm mặt nhìn cô.
Anh nhân viên bán hàng thấy bộ mặt nghiêm túc của Nam Phong, anh ta quay sang hỏi Hạ Anh:
“Ừm… chị có cần thử nữa không ạ?”
“Tất nhiên phải thử rồi.” Hạ Anh vui vẻ tươi cười.
“Không được nghịch ngợm.” Anh chau mày nhìn cô.
“Nam Phong, anh thử một chút cho em xem đi mà… Nam Phong…” Cô tiến lại gần anh giật giật áo anh nũng nịu. “Chỉ một lần này thôi.” Cô ngọt ngào nói.
Nam Phong thấy cô kiên quyết không chịu từ bỏ khẽ lắc đầu thở dài bất lực: “Thử thì thử!”
Hạ Anh thấy bộ dạng chịu đựng của anh, cô buồn cười lắm nhưng không dám cười, chỉ tội nghiệp anh nhân viên bán hàng, giúp anh thử đồ mà thở cũng không dám thở mạnh chỉ sợ anh sẽ tức giận.
Nam Phong mặc lên bộ Sari t