Nắng ấm về sau giông bão

Nắng ấm về sau giông bão

Tác giả: Diệp Phong

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325062

Bình chọn: 7.00/10/506 lượt.

g nay suýt nữa thì muộn giờ bay. Đồng nghiệp tốt thật! Cậu cũng phải biết là cô ta chẳng có ý tốt gì chứ!”

“Nhưng cô ta làm vậy thì được gì?”

“Được gì? Hạ Anh, cậu đột nhiên được chuyển sang tổ bay quốc tế, được học lớp tập huấn để làm gì? Ai mà không biết Ngọc Trâm đố kị với cậu. Tất nhiên là cô ta muốn cậu bị kỉ luật, muốn đá bay cậu ra rồi.”

Hạ Anh nghe Lệ Thu nói thì im lặng một lúc lâu.

“Tớ chẳng chẳng có tiền, cũng chẳng có mối quan hệ nào, làm sao có cái may mắn ấy. Đầy người đi tập huấn về có lên được đâu.”

“Ông tổng giám đốc kia muốn giúp cậu, anh Nam Phong cũng cố gắng xắp xếp cho cậu chỗ tốt nhất, cậu còn mặt dày với người ta đấy. Hừ, nói chuyện với cậu bực chết đi được.”

Hạ Anh ngạc nhiên nhìn Lệ Thu bực mình bỏ vào phòng đóng cửa lại. Hôm nay Lệ Thu bị sao vậy nhỉ? Bình thường có bao giờ Lệ Thu tức giận với cô đâu, sao hôm nay mới nói mấy câu đã tức giận rồi?

Hạ Anh khẽ thở dài rồi trở về phòng leo lên giường ngủ thiếp đi từ lúc nào. Trong giấc mơ, cô thấy mình ngủ quên và đến sân bay muộn. Hạ Anh vội vàng chạy vào phòng họp, đến cửa phòng đã thấy mọi người trừng mắt nhìn cô.

“Hạ Anh lại đến muộn rồi!” Từng ánh mắt nhìn cô như muốn nhảy vào xé cô ra từng mảnh.

“Hạ Anh, dậy! Muộn rồi!” Bên ngoài cửa phòng Lệ Thu đập cửa ầm ầm làm cô giật mình tỉnh giấc. Cả người vẫn còn mệt mỏi như trong giấc mơ, cô nhìn chiếc đồng hồ trên bàn chỉ đến con số bảy, một giây sau thì nó kêu ầm ĩ.

“Ôi may quá chỉ là giấc mơ!” Hạ Anh nói rồi ngả mình xuống giường.

“Còn chưa chịu dậy mơ thành thật bây giờ đấy! Thật không hiểu đầu cậu chứa cái gì nữa!” Lệ Thu càu nhàu.

Hạ Anh đến sân bay cũng vừa kịp thời gian. Mọi người nhìn cô mỉm cười đầy thiện ý, chỉ mình Ngọc Trâm lườm cô một cái rồi quay đi.

“Chị dùng đồ uống gì ạ?” Hạ Anh mỉm cười hỏi hành khách trên máy bay. Cứ như vậy cô đưa đồ uống một lượt từ đầu tới cuối hàng ghế.

“Hạ Anh?” Giọng một cô gái vang lên từ phía hàng ghế bên cạnh, Hạ Anh quay lại nhìn cô gái đang tươi cười nhìn cô.

“Phượng Nhi.”

“Lâu lắm không gặp, cậu thay đổi nhiều quá!” Phượng Nhi mỉm cười nhìn Hạ Anh một lượt và nhận xét.

“Cậu cũng vậy.” Hạ Anh gượng cười. Từ ngày hôm đó, cô nghĩ cô sẽ không bao giờ gặp lại hai người họ nữa. Nhưng định mệnh vẫn để cô gặp lại hai người đã từng là thân thuộc nhất. Đầu tiên là Hải Đăng, bây giờ là Phượng Nhi.

Sau khi nói chuyện với Phượng Nhi trong quán cà phê, Hạ Anh trở về nhà và ngồi ngây một chỗ trên giường. Cô từng nói sẽ tin Hải Đăng, tin tình yêu của anh dành cho cô nhưng hóa ra cô lại không có lòng tin đến vậy. Cô chưa từng tin anh cũng không cho anh một cơ hội giải thích. Ngày đó, cô nghĩ mình là người bị tổn thương. Cô một mực muốn rời khỏi. Cô nhớ hôm đó anh đã nói:

“Hạ Anh, hãy tin anh, anh sẽ chứng minh cho em thấy anh chỉ yêu mình em thôi.”

Cô đã không tin. Cô chạy, chạy khỏi cơn mưa dữ dội, chạy khỏi tình yêu của anh. Bỏ mặc anh một mình đứng dưới cơn mưa lạnh lẽo.

“Hải Đăng…”

“Hạ Anh, anh nghe đây.”

Hạ Anh nghe giọng anh vang lên từ chiếc điện thoại, tự nhiên cô không biết mình phải nói gì.

“Em… Em sao vậy?” Hải Đăng nghe điện thoại của Hạ Anh thấy giọng cô có vẻ khác lạ, anh lo lắng hỏi.

“Em đang ở đâu?”

“Em đang ở công viên Thủ Lệ.”

Hải Đăng nghe cô nói, tiếp sau đó chỉ còn lại tiếng tút dài. Cô đang ở công viên, nơi kỉ niệm của hai người. Tại sao cô lại ở đó giờ này? Hải Đăng nghĩ vậy liền vứt điện thoại xuống ghế và chạy đi tìm Hạ Anh.

Trời bắt đầu đổ mưa, càng ngày càng nặng hạt. Hải Đăng tìm khắp nơi vẫn không thấy cô đâu. Anh không ngừng gọi tên cô nhưng đáp lại tiếng anh chỉ là tiếng mưa rơi.

“Hạ Anh…” Hải Đăng nhìn bóng dáng người con gái đứng một mình một góc bờ hồ trái tim anh đau nhói. Hạ Anh nghe tiếng anh gọi quay lại nhìn anh. Người con trai này đã từng yêu cô rất chân thành nhưng cô lại luôn khiến anh tổn thương.

“Hạ Anh, chuyện gì sảy ra vậy?”

“Em… không có gì… chỉ là…” Hạ Anh khẽ nói nhưng chính bản thân cô cũng không biết nên nói như thế nào.

“Về nhà thôi.” Anh nói rồi cùng cô rời khỏi công viên. Nhìn Hạ Anh đang run vì nước mưa ngấm vào người, anh cởi áo khoác ngoài của mình ra khoác cho cô. Nhưng có vẻ chiếc áo cũng không có tác dụng gì, áo anh cũng ướt sũng nước mưa không thể mang lại cho cô hơi ấm cô cần.

Hạ Anh im lặng ngồi đằng sau Hải Đăng suốt đoạn đường dài. Anh đưa cô về đến nhà, trước khi đi anh nói:

“Có gì cần gọi điện cho anh ngay nhé!”

Hạ Anh khẽ gật đầu và nhìn bóng anh mờ khuất, cô mệt mỏi trở về phòng và ngâm mình trong bồn tắm đầy nước ấm.

Hôm sau cô bị đánh thức bởi tiếng chuông đồng hồ, đầu đau nhức, toàn thân không còn sức lực. Hạ Anh mệt mỏi với lấy chiếc đồng hồ nhưng không cẩn thận làm nó rơi xuống đất. Hạ Anh ngồi dậy và xuống giường nhặt. Cô vừa đặt chiếc đồng hồ lên bàn bỗng cảm thấy đầu óc choáng váng, mọi thứ xung quanh biến thành màu đen, cô không còn cảm giác gì và ngã xuống đất.

Rất lâu sau đó, cô nghe tiếng chuông cửa vang lên nhưng không cách nào đứng dậy mở cửa. Khi có được chút ý thức cô thấy có một dòng nước ấm từ từ vào miệng mình khiến cô tỉnh táo hơn m


XtGem Forum catalog