
mọi thứ lạ hoắc. Cảnh vật trước mắt cô dần dần trở nên mờ ảo, bước chân không vững, cô va phải người đi đường rồi mất đà mà ngã xuống đất không biết gì nữa.
Hạ Anh tỉnh dậy thấy đầu đau nhức, trước mắt cô là căn phòng lạ hoắc. Cô ngó nghiêng xung quanh. Đây là đâu? Tại sao cô lại ở đây? Cô không có chút ấn tượng nào. Cô chỉ nhớ lúc uống rượu cùng mọi người trong quán bar, cô uống khá nhiều. Sau đó như thế nào cô không nhớ nữa. Cô kéo chăn ngồi dậy, trên người cô mặc một chiếc áo sơ mi đàn ông còn thoáng mùi hương nước hoa quen thuộc nhưng cô không nhớ đã ngửi ở đâu.
“Quần áo mình đâu?” Hạ Anh ngây người ra trong phút chốc. “Hôm qua…”
Hạ Anh đang thần người ngồi trên giường thì nghe tiếng động trong phòng tắm, một người con trai trong phòng tắm bước ra, vẻ mặt bình thản nhìn cô.
“Em dậy rồi à?”
Hạ Anh kinh ngạc nhìn người con trai đứng trước mặt mình, trên mặt anh còn lấm tấm nước, tóc anh còn ướt.
“Anh Nam Phong!”
“Ừ, có đau đầu không? Em uống bao nhiêu rượu mà say đến mức này? Anh gọi đồ ăn sáng rồi, lát họ mang lên.” Anh nói.
“Em… Sao em lại ở đây?” Hạ Anh rụt rè hỏi anh.
“Đêm hôm qua anh gặp em ngã ở ngoài đường, lúc đó em đã say không biết gì nên đưa em về đây.”
“Vậy… Sao anh lại ở đây?”
“Anh có chút việc bên này.”
“Vậy… Quần áo của em…”
“Quần áo em anh đem đi giặt rồi, chắc lát nữa mới lấy được, hôm qua em nôn hết ra quần áo.” Anh ngừng một lát nhìn cô rồi mỉm cười. “Nhân viên khách sạn thay đồ giúp em.”
Hạ Anh nhìn anh cười, cô đỏ mặt quay đi chỗ khác. Không khí trong phòng bỗng chốc trở lên ngột ngạt. Một lúc sau tiếng chuông cửa vang lên, Nam Phong ra ngoài mở cửa rồi đem bộ quần áo đã giặt sạch đặt lên giường.
“Em đi thay đồ rồi ra ăn sáng.”
“Vâng.” Hạ Anh nói nhỏ rồi đứng dậy đi vào phòng tắm. Nam Phong ngây người nhìn cô bước đi sau đó đi ra phòng khách. Hạ Anh bình thường không có gì đặc biệt nhưng không ngờ lúc mặt cô ửng hồng vì rượu hay khi mặc sơ mi của anh lại trở nên đẹp như vậy.
Ăn sáng xong, Nam Phong đưa Hạ Anh trở lại sân bay. Mọi người thấy cô về liền ầm ĩ lên, người thì trách, người lại lo lắng.
“Cuối cùng đã về, Hạ Anh cô cũng giỏi thật! Đi cả đêm không về để mọi người đi tìm cô, lại còn đến muộn nữa!” Ngọc Trâm lớn tiếng mỉa mai.
“Xin lỗi, tại hôm qua tôi uống say quá, không trở về khách sạn được.” Hạ Anh nói tiếp: “Xin lỗi, em đã để mọi người lo lắng.”
“Không trở về khách sạn được. Cô lại qua đêm với trai ở bên ngoài chứ gì?” Ngọc Trâm vẫn không chịu ngừng.
“Cô có thôi đi không!”
“Thôi, là lỗi của mình.” Hạ Anh khẽ thở dài kéo Thu Trang ra ngoài. “Sắp đến giờ khỏi hành rồi, chúng ta đi làm việc.”
“Hạ Anh, hôm qua rõ ràng là bọn họ cố tình làm cậu say rượu để hôm nay cậu không kịp giờ bay.”
Hạ Anh nghe Thu Trang nói vậy chỉ ậm ừ cho qua.
“Hạ Anh.”
Hạ Anh nghe tiếng Hải Đăng liền ngẩng lên nhìn anh, sắc mặt anh hôm nay có vẻ nhợt nhạt.
“Em xin lỗi vì đã đến muộn, tại hôm qua…”
“Không sao, hôm qua em ở đâu?” Anh hỏi.
“Em… Ở chỗ một người bạn.” Cô ngập ngừng nói.
“Ừ, không có chuyện gì là tốt, em làm việc đi.” Hải Đăng mỉm cười và quay đi.
“Hôm qua anh ấy tìm cậu cả đêm.” Thu Trang nói.
“Thật ư?” Hạ Anh ngạc nhiên quay sang nhìn Thu Trang.
“Ừ, anh ấy có vẻ rất lo lắng cho cậu. Nói thật đi, hôm qua có sảy ra chuyện gì không? Sao mình tìm cậu khắp nơi không thấy?”
“Không có chuyện gì cả, lúc mình ra ngoài vô tình gặp người quen, người đó đưa tớ về chỗ người đó.”
“Cậu có người quen ở đây?” Thu Trang hỏi lại.
“Ừ, anh ấy có việc ở đây.”
“Bạn trai?” Thu Trang mỉm cười.
“Không phải.”
“Vậy thì là yêu thầm rồi.”
“Đã bảo không mà.”
“Mặt cậu đỏ rồi. Đêm qua nhất định có chuyện hay, ha ha.” Thu Trang đắc ý mỉm cười rồi tiếp tục công việc của mình.
Hạ Anh chột dạ sờ lên mặt mình sau đó lại tiếp tục công việc.
“Cà phê của anh.” Hạ Anh đưa ly cà phê cho người con trai đang ngồi đọc báo, anh ngẩng đầu lên nhìn cô nói:
“Cảm ơn em.”
“Là em phải cảm ơn anh mới đúng, lúc nãy đi vội quá…” Hạ Anh khẽ mỉm cười nhìn anh.
“Sau này đừng như vậy nữa, không phải lần nào em cũng may mắn gặp anh.” Nam Phong mỉm cười.
Hải Đăng đứng gần đó nhìn hai người cười thân thiết với nhau anh khẽ thở dài. Hạ Anh đêm qua ở cùng Nam Phong. Liệu có thể trùng hợp tới mức Hạ Anh sang Pháp một đêm, Nam Phong cũng tình cờ mà xuất hiện ở Pháp không? Anh nói sẽ chứng minh cho cô thấy tình cảm của anh dành cho cô. Nhưng anh mới đi mấy năm, đã có người khác xuất hiện bên cô rồi. Trái tim cô có anh không?
NẮNG ẤM VỀ SAU GIÔNG BÃO – CHƯƠNG 6
Chương sáu: Trái tim rung động.
Hạ Anh kéo va li vào nhà, thấy Lệ Thu ăn cơm một mình liền lên tiếng hỏi:
“Hôm nay không đi đâu mà lại ở nhà thế?”
“Ừ, anh Mạnh Trung có việc. Chuyến bay đầu tiên vui không?”
“Cũng tạm.” Hạ Anh thở dài rồi ngồi xuống ghế. “Hôm qua tớ uống hơi nhiều giờ mệt quá!”
“Uống rượu á? Với ai?” Lệ Thu ngạc nhiên nhìn cô.
“Với tổ bay.”
“Vui vẻ nhỉ? Tớ tưởng bọn họ ghét cậu lắm mà.”
“Ừ.” Hạ Anh ậm ừ. “Dù sao cũng cùng một tổ bay, làm việc chung với nhau…”
“Ừ, uống rượu xong thì tối qua cậu không về khách sạn cả đêm, sán