
đó Ngọc Đường Xuân cùng Lý Vân San, có không khí bất thường, tuy rằng bây giờ Tiểu Hoa không biết hai người này liên quan đến ân oán gì, nhưng cô thấy rất rõ ràng.
Lý Vân San thích Ngọc Đường Xuân, không, phải nói là yêu Ngọc Đường Xuân, yêu rất sâu đậm. Như vậy ánh mắt mãnh liệt không coi ai ra gì kia, bao hàm bao nhiêu triền miên, bao nhiêu tình cảm, bao nhiêu ai oán… Tiểu Hoa toàn bộ đều nhìn cái nhất thanh nhị sở( rõ ràng tất cả).
Như vậy, Ngọc Đường Xuân thì sao? Tại sao Lý Vân San gọi anh là tiểu Xuân? Tiểu Xuân, rõ ràng là quyền lợi đặc thù của cô, là loại xưng hô đặc biệt của cô, cô luôn kêu nhiều năm như vậy đã trở thành thói quen, giờ đột nhiên từ miệng cô gái khác kêu lên, thật sự là làm cô cảm thấy khó chịu.
Khi Ngọc Đường Xuân nhìn thấy Tiểu Hoa chợt lóe lên sự tối tăm cùng khổi sở, trong lòng hồi hợp một chút, chìm xuống đáy hồ, hết lần này đến lần khác giờ phút này lại không biết nên giải thích thế nào, cảm thấy không khỏi phiền chán đứng lên, ánh mắt nhìn Lý Vân San cũng không còn kiên nhẫn nữa.
“Tiểu Xuân – -” Lý Vân San chẳng biết xấu hổ kêu tên, thấy khuôn mặt Bạch Tiểu Hoa có chút tái nhợt, không khỏi cong môi lên đắc ý.
Bất quá lần trước cô ta nghe Bạch Tiểu Hoa kêu Ngọc Đường Xuân như vậy mà thôi, chẳng qua khẳng định Bạch Tiểu Hoa đã quên rồi. Ngọc Đường Xuân nhíu mày, chậm rãi đi tới, bộ dáng không vui không buồn này càng tăng thêm vài phần hấp dẫn, nhàn nhạt, mang theo mùi hương đàn ông.
“Cuối cùng cũng để cho tôi vượt qua, ha ha.” Lý Vân San nhìn bóng dáng Ngọc Đường Xuân, càng si mê hơn.
Ngọc Đường Xuân lại nhàn nhạt nhìn cô một cái, sau đó nắm giữ bàn tay lãnh lẽo của Bạch Tiểu Hoa, nói, “Lý tiểu thư hao tốn tâm tư tới đây, thật sự là làm cho người ta cảm thấy khó xử, nếu không có chuyện đại sự, phiền Lý tiểu thư giơ cao đánh khẽ, để cho chúng tôi rời đi.”
Lý Vân San cũng thấy được động tác Ngọc Đường Xuân, gợi cảm quyến rũ trên mặt chợt hiện lên một tia hờn giận, lại rất nhanh biến mất, tiếp tục treo một nụ cười rực rỡ, chậm rãi nói, “Anh mở miệng, tự nhiên em sẽ nể tình, chẳng qua…” Nheo lại con mắt, tươi cười làm cho người ta không thoải mái, “Cô, ở lại.”
Thân thể Bạch Tiểu Hoa cứng đờ, gương mắt, chống lại Lý Vân san, nháy mắt, lửa cháy văng khắp nơi.
“Tôi từ chối.” Ngọc Đường Xuân thản nhiên nói, thấy trong ánh mắt Lý Vân San, hiện lên một tia sáng, ẩn ẩn mang theo khí lạnh.
Lý Vân San sớm đoán được anh sẽ từ chối, cho nên không buồn bực, ngược lại cười nói, “Đừng vội từ chối, Ngọc bá phụ luôn căn dặn, để cho em luôn luôn chăm sóc anh thật tốt.”
Con mắt Ngọc Đường Xuân thâm sâu không thấy đáy.
“Tiểu Xuân, người ở đây nói chuyện không tiện.” Lý Vân San cười, quả nhiên, vừa nói đến ba chữ Ngọc Bá Phụ, Ngọc Đường Xuân liền trở nên hiền lành hơn.
Bất quá, sự thật Ngọc Đường Xuân không phải không thể bác bỏ ý kiến của Ngọc Bá Phụ, mà là nhà họ Ngọc che giấu gia thế, cùng việc cô ta là vị hôn thê của anh.
Lý Vân San hiểu rõ, Ngọc Đường Xuân chẳng qua không nghĩ dưới tình huống như thế này để cho Bạch Tiểu Hoa biết được, bởi vì anh sợ sẽ làm cô ấy khó chịu, vì cô ấy, thậm chí còn để xuống hình tượng, dùng ánh mắt không tiếng động nói với mình, không muốn mình tiếp tục nói hết.
Trong lòng, giống như thiếu một chỗ rẽ, không thể lấp đầy, cường bạo kéo căng, làm cho cô đau đớn thấu xương.
Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì bản thân phải khổ sở, dựa vào cái gì làm cho bản thân tuyệt vọng vì một người, tình yêu đã giày vò như vậy, ba người bọn họ cũng chầm chậm bỏ đi, cô đau, hai người bọn họ cũng phải khó chịu. Ngọc Đường Xuân hiểu rõ gật đầu, chậm rãi buông lỏng tay Bạch Tiểu Hoa ra.
Trong lòng Bạch Tiểu Hoa, chậm rãi rơi xuống, tay nghĩ phải bắt được tay anh, lại bị anh ngăn lại.
Yết hầu có chút chua chát, nói không ra lời.
Ngọc Đường Xuân như trước vẫn là dung nhan xinh đẹp, vân đạm phong khinh cười, ôn nhu nhìn cô, “Tin tưởng anh không?”
Bạch Tiểu Hoa kinh ngạc nhìn anh, yết hầu căng thẳng, nửa buổi cũng không nói một câu nào.
Ngọc Đường Xuân vén sợi tóc bị gió thổi loạn của cô, lẩm bẩm nói, “Mặc kệ em có tin anh hay không, anh đều muốn nói với em, những lời anh từng nói qua với em , toàn bộ đều là thật lòng.”
“Ở chỗ này đợi anh, anh sẽ trở lại ngay lập tức.” Tay anh chậm rãi hạ xuống, con mắt như nước lại gắt gao nhìn chằm chằm vào cô, trong mắt đều là hình ảnh của cô
Cô cúi đầu, nhàn nhạt ừ một tiếng.
Ngọc Đường Xuân xoay người, mặt không biểu liếc nhìn Lý Vân San một cái, nói, “Nơi này nói chuyện không tiện, chúng ta đi đến phía trước được không?”
Lý Vân San cầu còn không được, chỉ cần có thể cùng anh ở chung một mình, đi đâu cô cũng cam tâm tình nguyện.
Bọn họ cách Bạch Tiểu Hoa càng ngày càng xa, cuối cùng tìm được một chỗ hẻo lánh lại có phong cảnh đẹp, ánh sáng mặt trời chiếu trên người Ngọc Đường Xuân, như phát ra một tầng ánh sáng, nhu hòa, ấm áp.
Trên cành cây chim chóc hót líu ríu, dòng suối nhỏ chậm rãi chảy xuôi, hoa dại khắp nơi nở rộ thật xinh đẹp, tản ra mùi thơm nồng đậm. Ngọc Đường Xuân đưa lưng về phía Lý Vân San, lạnh lùng nói, “Tôi nói rồ