Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Kỷ Niệm Con Tim

Kỷ Niệm Con Tim

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323355

Bình chọn: 7.5.00/10/335 lượt.

hai đây sao? càng lớn cành xinh đẹp nên chị làm sao mà nhớ được.

Hoa Cúc nhìn chị.

– Chị hai cũng biết em hồi còn nhỏ sao?

Gật mạnh đầu, chị kể:

– Biết chứ, lúc ấy nhà chị với nhà em cạnh nhau mà. Thuở ấy dì Hoa Mai bận bịu lắm. Dì thường nhờ chị trông em đó mà.

Hoa Cúc cười cười:

– Vậy là ngày xưa chị ẵm bế em chứ gì?

Chị hai vui vẻ:

– Hai chị em của cô tôi điều ẵm bồng suốt đó chứ.

– Vậy à?

– Em biết không? Rồi thời gian qua mau, dượng làm ăn được. Phát tài rồi xây dựng công ty này đó.

Hoa Cúc ái ngại:

– Sao cha em không cho chị vào công ty mà làm.

Chị hai cười ngất phân bua:

– Dượng cũng có ý nhận chị vào làm đó chứ Nhưng mà …

Chị hai cười bẽn lẽn. Thấy vậy Hoa Cúc hỏi:

– Nhưng làm sao hả chị?

– Chị đâu có một chữ nào trong đầu đâu mà đòi làm việc chứ.

Hoa Cúc nhìn lại đăm đăm như rất thông cảm:

– Làm công nhân thì đâu cần văn hóa.

Chị hai lắc đầu:

– Được dượng hai ưu đãi cho chị bán thế này là tốt lắm rồi.

Như hiểu ra, Hoa Cúc gật gù hỏi thăm:

– Thế bán thế này chị có đủ sống không?

– Tạm ổn rồi em. Đứa con lớn của chị học đại học sắp ra trường rồi.

– Vậy sao?

– Nghe dượng nói, nó ra trường là ông nhận nó vào làm ngay.

Hoa Cúc vui kể:

– Em có lời chúc mừng chị đó!

– Cám ơn em! Hai chị em mà cá tính khác nhau. Em thì thùy mị, đoan trang.

Còn Hoa Quỳnh thì sôi nổi, lí lắc hơn em nhiều.

Hoa Cúc nói vui:

– Một mình nó cha mẹ em chịu không muốn nổì rồi. Em mà thế nữa thì cũng chẳng biết ra sao?

Chị hai lại nhìn Khải, chị khen ngợi:

– Cậu Khải rất có tài lại hiền lành nữa. Em có phước lắm mới gặp cậu ấy:

Cả hai nhìn nhạu ngại ngùng. Hoa Cúc bối rối:

– Em …

– Xem kìa, nói đúng rồi hay sao mà đỏ mặt lên vậy?

Khải hỏi nhỏ Hoa Cúc:

– Mình đi được chưa em?

Hoa Cúc liền đứng lên, cô gật đầu chào chị hai:

– Em về nghe chị hai!

– À, lâu lâu nhớ ghé chơi nghe Hoa Cúc.

– Vâng!

Hoa Cúc cũng tươi cười nhìn đám công nhân gật đầu chào.

– Cô hai vui vẻ nhỉ.

– Nghe đâu cô ấy làm ở khoa tâm lí xã hội đấy.

– Chà ghê nhỉ!

– Anh Khải cũng hay thật:

Ra khỏi cổng công ty. Khải ngập ngừng nói:

– Xin lỗi Hoa Cúc nghe!

Ngước nhìn anh Hoa Cúc hỏi:

– Sao anh xin lỗi em hả?

– Về sự hiểu lầm của mọi người.

Lắc đầu, Hoa Cúc hiểu lí nhí, nên nói:

– Điều ấy đâu phải là lỗi của anh chứ?

Khải nhìn cô gật gù:

– Em thật ra là hiểu lí lẽ. Sao hả? Em còn muốn đi tham quan nữa không?

Xem đồhồ, thấy cũng đã quá xế rồi nên cô từ chối anh:

– Em về thôi, hôm nay cũng muộn lắm rồi.

Hai người bước trở về văn phòng, thì thấy ông Phan Bình đã ngồi sẵn ở đó rồi:

– Sao, cho ý kiến của con xem nào?

Hoa Cúc lắc đầu:

– con chỉ đi chơi thôi. Nhưng con vừa gặp chị hai căn tin.

Ông Phan Bình bật cười:

– Ngày xưa nó cưng con nhất đấy!

– Vì vậy mà cha muốn trả ơn chị ấy phải không?

– Đúng, nhưng phiền một nỗi là nó không có trình độ, nên thôi cho nó vào bán căn tin.

– Thế cha có thu tiền không?

Ông Phan Bình xua tay:

– Sao lại thu tiền chứ? Nó còn phải nuôi đứa cón học đại học mà.

Hoa Cúc cảm thấy vui trong lòng:

Khải đưa cô ra tận cổng, anh như quyến luyến nói:

– Rảnh đến chơi nghe Hoa Cúc.

– Em chỉ sợ làm bận bịu anh mà thôi!

Họ chia tay trong vui vẻ. Gây cho Khải một tia hi vọng rất nhiều …

Chương 3

Buổi sáng, trời như muốn lập đông. Hoa Quỳnh cuộn tròn mình trong chăn. Cô muốn nướng thêm một chút nữa. Nhưng tiếng của Hoa Cúc vang lên:

– Dậy đi Hoa Quỳnh!

Ló đầu ra, tiếng cô nhừa nhựa:

– Em còn muốn nướng thêm một chút nữa.

Hoa Cúc dọa:

– Mẹ và cha đang chờ em dậy để ăn sáng đó.

Hoa Quỳnh lắc đầu:

– Em không ăn đâu.

– Cha mẹ chờ em đó!

Đành phải gượng ngồi dậy, Hoa Quỳnh đưa tay dụi dụi mắt:

– Mấy giờ rời hả chị hai?

– Gần tám giờ rồi!

Tung chăn, Hoa Quỳnh kêu lên:

– Trưa rồi, sao em ngủ nhiều đến vậy chứ?

Hoa Cúc lắc đầu, nói như trêu:

– Em tưởng còn sớm lắm hay sao?

Hoa Quỳnh chạy nhanh vào nhà vệ sinh. Cô còn nói vọng lại:

– Chị xuống trước đi, em sẽ xuống ngay thôi!

– Nhanh lên nghe em! Chị còn đi nữa đó.

– Đi đâu chị hai?

Lặng thinh, Hoa Cúc chưa biết trả lời sao, thì Hoa Quỳnh lại nói tiếp:

– Vào công ty hả chị?

– Không, chị đi chơi với anh Bảo Thiên.

Giật mình, Hoa Quỳnh ngẩng lên miệng còn đầy kem:

– Hả, chị ….

Tủm tỉm cười, Hoa Cúc dường như không hề để ý đến sự thay đổi trên mặt của Hoa Quỳnh.

Cô nói vui:

– Hôm nay anh Bảo Thiên chở chị đi chơi!

Hoa Quỳnh ậm ự:

– Đi chơi ư?

Hoa Quỳnh ngó chị trân trân. Nhìn vẻ mặt hân hoan của chị lòng cô như hụt hẫng, quay mặt vào trong, cô lạc giọng:

– Chị ra đi!

– Em không saơ chứ?

Lắc đầu, cô đáp cộc lốc:

– Không sao:

Hoa Cúc đi xuống phòng ăn. Chờ mãi mà vẫn không thấy em xuống, Hoa Cúc lắc đầu nói với cha mẹ :

– Mình ăn đi, đừng chờ nó nữa. Lát nó xuống ăn sau:

Bà Hoa Mai nói với con:

– Con cũng ăn đi!

Ông Phan Bình vừa ăn vừa hỏi con gái:

– Con thấy sao về Khải hả?

Hoa Cúc ngước nhìn ông, cô cũng biết ông hỏi vậy là có ý gì rồi, cô đáp lí nhí:

– Anh ấy là người tốt, lại có tài cha ạ!

Ông vào thẳng vấn đề:

– Vì vậy cha muốn con và nó tìm hiểu nhau.

Hoa Cúc thoáng ngập ngừng:

– Nhưng c