Kỷ Niệm Con Tim

Kỷ Niệm Con Tim

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323540

Bình chọn: 8.00/10/354 lượt.

on … Xin cha hiểu cho con.

Ông Phan Bình từ tốn:

– Cha chỉ muốn tốt cho con mà thôi. Bảo Thiên không hợp với con đâu. Vả lại công ty của nó đang đối đầu với mình đấy.

Hơi buồn trong lòng, nhưng Hoa Cúc không tiện nói ra, cô hơi cúi đầu, nghe cổ mình như nghẹn lại. Chuyện người lớn sao lại ảnh hưởng tới con cái chứ.

Thấy cô lặng im, ông nói tiếp:

– Gia đình thằng Khải ai cũng quý mến con cả. Một gia đình tết như vậy con còn muốn gì nữa chứ?

Bà Hoa Mai nhìn con thông cảm:

– Cha con nói đúng đó, đừng chạy theo lời ngọt ngào mà lụy tấm thân.

Ngước mắt u buồn nhìn mẹ, Hoa Cúc không nói lời nào. Tuy thế bà cũng vẫn biết tâm sự của con mình:

– Con nghĩ sao mà im lặng vậy? Hoa Cúc mím môi, cố ghìm nước mắt vào trong:

– xin cha mẹ cho con suy nghĩ một thời gian nữa.

Ông Phan Bình thở phào:

– Được lắm, cha cũng không ép con một cách vội vã đâu.

Ông đứng lên nói với vợ:

– Anh ra ngoài có chút việc:

Ông Phan Bình đi rồi, bà Mai nhìn con an ủi:

– Đừng buồn con ạ! Cha chỉ muốn tốt cho con thôi. Vả lại giữa hai gia đình ta và Bảo Thiên khó mà ngồi lại để nói chuyện lắm!

Hoa Cúc không thể nén được đau lòng, cô ấm ức khóc:

– Mẹ ơi, con thật sự chẳng biết làm sao nữa!

– Thằng Khải, nó cũng tốt với con lắm mà!

– Điều này con cũng biết nhưng mà con lỡ yêu anh Bảo Thiên mất rồi.

Hoa Quỳnh nghe chị nói câu ấy tim cô cũng quặn đau tê tái. Chị đã yêu Bảo Thiên. Hai người đã có tình cảm sâu nặng rồi ư?

Cô đứng lặng im nghe cuộc nói chuyện giữa hai người. Bà Hoa Mai thở dài:

– Con nên cố gắng cắt đứt tình cảm ấy sớm đi!

– Nhưng con …

Lắc đầu, bà Hoa Mai ngăn:

– Mẹ biết con yêu cậu ấy. Nhưng chưa chắc gì nó yêu con thật sự đâu.

– Không đâu, anh ấy không thể gạt con được.

– Vậy thì con hãy chờ đó xem. Nó là kẻ lừa đảo. Nó đã hại cha con chút nữa là phá sản rồi.

Hoa Cúc tròn mắt, cô bán tính bán nghi nhìn mẹ:

– Thật sao mẹ?

– Nó quen con là chỉ để lợi dụng con thôi!

– Về vấn đề gì chứ?

Bà Mai lại thở dài:

– Vì con quá hiền lành và hay tin người quá đó.

Lắc đầu, Hoa Cúc tỏ ý không tin:

– Con không tin điều đó đâu mẹ ơi!

Thoáng một ý nghĩ qua đầu. Hoa Quỳnh bước xuống, cô lên tiếng:

– Thì ra anh ta chỉ là một tên lừa tình, lừa lòng tin của mọi người, ở gia đình mình thôi.

Hoa Cúc kêu lên:

– Kìa, Hoa Quỳnh thường ngày anh ấy đối xử tốt với em lắm mà.

Cười nhạt, Hoa Quỳnh nói một cách khó nghe:

– Mới đầu thì em cũng nghĩ như chị vậy đó.

– Nhưng giờ em mới biết được đó.

– Điều gì?

– Anh ta dụ dỗ, ru ngủ mình trong tình cảm thôi chị.

– Sao em lại nói vậy?

– Hừm, đã yêu chị rồi mà anh ấy còn nói yêu em nữa đó.

Hoa Cúc chới với, cô như kẻ mộng du. Nghe em nói mà lòng cô như tan nát.

Có thể nào là như vậy sao? Thấy Hoa Cúc có phần chao đảo, Hoa Quỳnh nói thêm vào:

– Anh ấy còn rủ em di Vũng Tàu vài ngày nữa đấy.

Hoa Cúc đưa tay lên bịt hai tay lại, cô kêu lên:

– Thôi đi em đừng nói nữa!

Rồi bỏ chạy lên phòng. Bà Mai thở dài lắc đầu:

– Nhà này sắp xảy ra biến cố rồi ư?

Hoa Quỳnh vội trấn an:

– Rồi chị con cũng suy nghĩ ra thôi mà mẹ.

Bà gật gù:

– Mẹ cũng mong như vậy.

Hoa Quỳnh bá cổ mẹ:

– Mẹ an tâm, chị của con coi vậy chứ bản lĩnh lắm.

Bà giục Hoa Quỳnh:

– Con nên vào mà an ủi chị đi!

Cô lắc đầu từ chối:

– Hãy để yên cho chị đi mẹ! Hãy để cho chị khóc, khóc sè làm cho chị vơi đi nỗi khổ. Có mặt mình sẽ làm chị khó chịu hơn.

Nghe con nói có lí, bà Hoa Mai gật đầu:

– Vậy cũng được!

Hoa Quỳnh quay mặt đi. Cô tủm tĩm cười theo ý của mình.

Một lát sau, ông Phan Bình cùng Bảo Thiên bước vào quán. Liệu nơi kín đáo ông kéo anh ngồi xuống:

– Ta ngồi đây dễ nói chuyện hơn.

Bảo Thiên ngần ngại:

– Có chuyện gì mà bác gọi con đến đây?

– Phải có chứ. Nhưng uống ly bia cái đã!

Bảo Thiên bưng ly bia cùng ông uống cạn:

– Xin bác cứ chỉ dạy.

– Tôi làm sao mà dám chỉ dạy cậu chứ?

Bảo Thiên biết cuộc nói chuyện này làm cậu sẽ kém vui. Nhưng vẫn cố làm vui:

– Vậy bác hẹn con ra đây cóuyện gì?

– Cậu hỏi rồi thì ta nên đi thẳng vào vấn đề nhé!

– Vâng, con xin nghe đây!

Ông nhìn Bảo Thiên nói thẳng:

– Tôi muốn từ nay cậu và Hoa Cúc nhà tôi nên cắt đứt mọi quan hệ.

Hơi nhổm người lên, Bảo Thiên nhìn trân trân:

– Sao vậy bác Con yêu Hoa Cúc thật lòng mà.

Bật cười, ông Phan Bình lắc đầu:

– Chỉ tại con gái tôi nó ngu muội nên tin cậu đó thôi.

– Con yêu Hoa Cúc thật lòng mà bác.

– Tôi đâu đến nỗi khờ mà tin vào lời của cậu.

– Cha con cậu định bắt chước thời xưa của “My Châu” mà thực hiện một âm mưư à?

Bảo Thiên ôm đầu, anh rên lên:

– Con xin bác đừng hiểu lầm tình cảm của con.

– Hiểu lầm ư? Vừa rồi cũng may mắn là Khải nó phát hiện sớm nếu không thì cha con cậu đã nuốt chửng công ty rồi.

Bảo Thiên rên lên, anh vô cùng đau đớn khi hiểu ra cha mình là người đã đưa anh vào con đường có lỗi với gia đình Hoa Cúc:

– Đó là chuyện của người lớn. Tụi con đâu có tội tình gì!

Nhưng ông Phan Bình vẫn lạnh lùng, ông nói như dứt khoát:

– Từ nay tôi cấm cậu không được tới lui quan hệ với con gái tôi nữa. Cậu còn lén phén đến gần thì đừng có trách tôi.

Nhăn mặt khổ sở, Bảo Thiên năn nỉ:


XtGem Forum catalog