Old school Easter eggs.
Kỷ Niệm Con Tim

Kỷ Niệm Con Tim

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323425

Bình chọn: 9.00/10/342 lượt.

Đêm ấy Hoa Cúc cứ trăn trở mãi. Sợ cô bệnh, Khải lo lắng hỏi:

– Em ngủ không được sao Hoa Cúc?

Hoa Cúc giật mình hỏi lại:

– Anh chưa ngủ hả?

Choàng tay qua vợ, Khải thì thầm:

– Em chưa ngủ làm sao anh ngủ được.

Hoa Cúc ngó anh một cách tình tứ.

– Em nằm im chứ đâu có chọc phá anh.

– Đành vậy, nhưng anh chỉ lo em bị bệnh thôi. Nếu không thì em còn lo việc gì thế hả?

Quay qua, Hoa Cúc tâm sự:

– Em đang lo chuyện của Hoa Quỳnh!

Hơi ngẩng đầu lên, Khải lo lắng:

– Hoa Quỳnh làm sao vậy em?

– Nó nhất định tuyệt thực.

Ngồi hẳn dậy luôn, Khải sốt ruột:

– Thật ra là chuyện gì khiến cho cô con gái cưng của chá phải tuyệt thực?

Thoáng suy nghĩ Hoa Cúc chẳng biết mình có nên nói chuyện này với Khải không, thì anh lại lên tiếng:

– Cậu Bảo Thiên cũng đau khổ không kém gì Hoa Quỳnh nhà mình đâu.

Hơi nhíu mày nhìn chồng, Hoa Cúc thắc mắc:

– Tại sao anh biết hả? Anh có gặp Bảo Thiên à?

– Dẫu sao anh và Bảo Thiên cũng là bạn của nhau từ trước tới nay mà.

Hoa Cúc tỏ ý kém vui:

– Gia đình này không thể tin anh ta được nữa.

Khải lắc đầu:

– Bảo Thiên có nỗi khổ riêng của anh ấy em ạ!

– Làm gì mà anh lại bênh vực anh ta dữ thế?

– Không, anh chỉ nói sự thật mà thôi.

Hoa Cúc thở dài:

– Em không biết, nhưng rõ ràng là anh ta chỉ lợi dụng gia đình em mà thôi.

Khải cười cười:

– Chuyện này thì anh cũng có biết. Nhưng mà vẫn còn trong vòng nghi vấn!

– Suýt chút nữa gia đình em đi ăn xin rồi còn gì?

Khải nhìn cô âu yếm:

– Nhưng thực tế em và Hoa Quỳnh vẫn còn là cô chủ nhỏ kia mà!

Hoa Cúc đứng lên, khoanh tay trước ngưc, cô nhìn anh thật tình tứ:

– Cũng có phần nhờ anh khéo léo lèo lái nên mới còn được ngày hôm nay.

Bật cười Khảiâu yếm nóivới vợ:

– Cũng chỉ vì yêu em mà thôi.

Chu môi, Hoa Cúc phụng phịu:

– Thì ra, anh cũng chỉ vì lợi ích riêng tư mà thôi.

Lắc đầu, Khải chống chế:

– Không đâu, cũng còn nhiều lý do nữa chứ? Nhạc phụ yêu thương, tin tưởng anh như vậy, anh đâu thể không cố gắng giúp ông gầy dựng tương lai.

Hoa Cúc quay vào nói với mẹ:

– Mẹ ơi! Chúng con về nhé!

Bà Hoa Mai hài lòng:

– Được, hai con về cẩn thận đấy nhé!

Hoa Cúc ôm vai mẹ:

– Mẹ ơi! Mẹ nên chăm sóc Hoa Quỳnh nhiều hơn.

Bà Hoa Mai lắc đầu thở dài:

– Nó thật là bướng bỉnh làm cho cha con phải giận dữ quát tháo.

Hơa Cúc nắm tay mẹ, cô an ủi:

– Mẹ đừng buồn con nghĩ rồi mình sẽ có hướng giải quyết ổn thỏa, êm đẹp mẹ ạ!

Bà Hoa Mai nhìn con gái gật đầu bảo:

– Mẹ mong gia đình ta luôn được yên ổn hạnh phúc.

Hoa Cúc mỉm cười:

– Tất nhiên là phải vậy rồi mà mẹ. Hoa Quỳnh tuy có bướng bỉnh. Nhưng lại là đứa có hiếu đấy mẹ ạ!

Bà lại thở dài:

– Nhưng mấy hôm nay nó.

Biết mẹ muốn nói gì nên Hoa Cúc cười cười:

– Em con nó vẫn khoẻ mạnh và còn yêu đời hơn nữa.

Bà Hoa Mai chau mày:

– Con nói vậy là sao?

Kề tai bà Hoa Cức thì thầm điều gì đó. Khiến cho bà bật cười lên:

– Trời đất, con nhỏ này thật hết biết luôn.

– Suyt! Mẹ đừng nói lớn nó nghe được sẽ giận con đấy!

– Ờ ờ mẹ biết rồi!

Hoa Cúc cùng Khải ra về.

Bà Hoa Mai lặng lẽ đi vào phòng của Hoa Quỳnh. Bà nhè nhẹ gọi:

– Hoa Quỳnh …

Im lặng. Bà nghĩ là cô đã ngủ nên lắc đầu âm thầm quay về phòng mình.

Sáng hôm sau, Hoa Quỳnh trang điểm thật đẹp Cô nói với mẹ:

– Con đi làm nghe mẹ!

Bà ngạc nhiên:

– Con không sao chứ?

– Con không sao? Nghĩ ở nhà con thấy buồn lắm.

Bà Hoa Mai quan tâm:

– Vào ăn sáng rồi hay đi.

Hoa Quỳnh từ chối:

– Con không ăn đâu, lát đến công ty con sẽ ăn với bạn.

Bà nói với cô:

– Con thật sự không sao chứ?

Xoay một vòng, Hoa Quỳnh nói với me:

– Đấy! mẹ thấy con có vấn đề gì không?

Bà ôn tôn nói:

– Hãy nghe lời cha đi con. Đừng làm cho ổng giận nữa.

Hoa Quỳnh nuốt ấm ức vào lòng cô đáp nhỏ:

– Con tạm quên chuyện ấy rồi. Xin mẹ đừng nói nữa.

– Nhưng mà mẹ thấy Nhật Huy nó rất tốt với con.

– Vâng, con cũng thấy điều đó nữa mẹ ạ! Nhưng con chỉ xem anh ấy như là bạn mà thôi.

Sợ con lại buồn nên bà chỉ lắc đầu:

– Mẹ chỉ sợ sóng gió ập vào gia đình vốn dĩ yên tĩnh hạnh phúc này.

Hoa Quỳnh biết mấy hôm nay mẹ lo lắng, buồn phiền mình nên cô an ủi:

– Con không sao đâu mẹ.

Hoa Quỳnh vừa bước đi ra thì ông Phan Bình gọi về:

– Alô! Hoa Mai đây!

– Anh đây, em thấy con thế nào?

Bà Hoa Mai mừng rỡ:

– Nó đi làm rồi anh à.

– Đi làm ư?

– Vâng!

– Nó đã không ăn uống mấy ngày nay liệu có đủ sức mà đi không đó.

Bà cười qua máy:

– Anh an tâm đi, con nó vẫn khỏe mà.

– Điều gì đã làm cho con mình thay đổi nhanh như vậy?

– Tối nay Hoa Cúc có về hai chị em nó nói chuyện lâu lắm.

– Thì ra là như vậy, Hoa Cúc nhất định sẽ có cách giúp nó sáng mắt ra mà.

– Em cũng nghĩ như vậy.

– Đêm qua em ngủ ngon không?

Sợ chồng lại lo lắng nên bà nói vui:

– Ngon lắm. Anh đừng bận tầm.

– Em nói Hoa Cúc về chơi sao? Có chồng nó cùng đi không vậy.

Bà cười:

– Dĩ nhiên là có rồi. Hài đứa y như xam vậy.

Ông Phan Bình cười rạng rỡ:

– Đó là điều lành mà em. Anh lại lo cho Hoa Quỳnh mà thôi. Phải chi nó giống chị của nó chút đỉnh thì hay bíết mấy.

Bà kiêu hãnh nói với chồng:

– Hoa Cúc thì giống em hiền hậu nết nà. Còn Hoa Quỳnh thì nó giống a