
Kim Loan cùng đi cho vui?
Vĩnh Trường lắc đầu:
– Em biết rồi đó, anh với cô ấy không hợp nhau đâu.
– Nhưng em thấy cô ấy rất thích anh.
– Trời, anh và cô ấy mà sống chung một nhà có lẽ vỡ tung cái nóc nhà đi luôn.
Hoa Cúc che miệng cười:
– Anh có nói quá sự thật hay không?
Vĩnh Trường gãi gãi đầu:
– Quá thì không có quá đâu, mà đúng trăm phần trăm luôn.
Lắc đầu Hoa Cúc tỏ ý không hài lòng.
– Có lẽ do anh quá có thành kiến với cô ấy mà thôi.
Vĩnh Trường gật gù:
– Có lẽ cô nối cũng phải. Do là tôi không thích cô ấy cộng với cái tính lóc nhóc của cô ta nữa vậy là tôi không thích.
Hoa Cúc muốn cắt đứt cuộc nói chuyện, nhưng chẳng biết làm sao, may cho cô là điện thoại bàn reo, cô bắt máy:
– Xin lỗi anh nghe.
– Cô cứ tự nhiên:
Vĩnh Trường đi rồi, Hoa Cúc mới bắt đầu nói chuyện:
– Alô! Hoa Cúc nghe đây!
– Chị làm ơn cho em gặp anh Vĩnh Trường.
Hoa Cúc nhìn về phía anh đang ngồi:
– Vĩnh Trường! Anh có điện thoại!
Anh lại phàn nàn:
– Ai mà gọi ngay lúc này chứ. Cầm ống nghe, Vĩnh Trường hơi gắt lên:
– Alô! Vĩnh Trường đây!
Tiếng cô gái vang vang:
– Làm gì mà hét lên nghe ghê vậy.
– Nhưng cô gọi tôi giờ này có chuyện gì không?
Cô gái phụng phịu:
– Bộ có gì mới tìm anh được sao?
– Cô nên nhớ tôi đang bận.
– Bận gì cơ, có phải đang cua gái không?
– Đừng có nói bậy.
– Dường như là em nói đúng.
Vĩnh Trường gắt lên:
– Vậy thôi nghe!
Tiếng cô gái như trách móc:
– Bộ anh đang nói chuyện cùng bạn gái sao mà có vẻ hằn hộc với em như vậy?
Vĩnh Trường hét to:
– Thôi đi đừng có đùa dai nữa. Tôi đang bận.
– Bận ngồi nói với bạn gái đó hả? Cô ấy cũng xinh xắn lắm phải không?
– Nhiều chuyện quá!
– Anh định có mới nới cũ hả?
Vĩnh Trường giận quá, dằn ống nghe trở xuống bàn, thật mạnh:
– Vô đuyên hất cỡ!
Hoa Cúc quay vào làm việc của mình, cô tủm tỉm cười về việc đã qua. Cô hiểu Vĩnh Trường không phải là tay vừa. Đàn ông môi mỏng dính, lại nữa cái đầu luôn bóng mượt uốn nếp …
Một tháng sau, biết Bảo Trân thế nào cũng đi dự sinh nhật của nhỏ bạn chung của hai người, nên Hoa Quỳnh cố tình mời Nhật Huy cũng đi. Vì Thúy Vân là bạn của Nhật Huy luôn.
Tới cổng nhà của Thúy Vân Hoa Quỳnh vờ bỏ quên đồ nên nói với Nhật Huy:
– Anh vào với Thúy Vân trước nhé! Em sẽ vào sau.
Nhật Huy ngạc nhiên:
– Vậy còn em thì sao?
Hoa Quỳnh làm như bối rối?
– Em quên một chuyện rồi, em phải về nhà thôi.
– Chừng nào em quay lại!
Hoa Quỳnh đáp:
– Em sẽ trở lại ngay thôi. Anh nhớ chừa em cái ghế gần anh nhất đấy nhé!
Nhật Huy ngần ngại:
– Hay là em để anh đưa em về.
Lắc đầu từ chối, Hoa Quỳnh vại vã đi ngay:
– Không, anh hãy vào đi và dành cho em chiếc ghế cạnh anh là được rồi.
Hoa Quỳnh đi ngay. Nhật Huy đành phải vào một mình. Thấy anh Bảo Trân gọi to:
– Nhật Huy!
Nhìn quanh Nhật Huy nhận ra toàn là những người xa lạ.
Nghe tiếng gọi tên mình, anh quay lại nhìn.
Nhận ra Bảo Trân anh hơi khựng lại. Nhưng cô vẫn nở nụ cuời nhìn anh như chờ đợi:
– Anh đến đây nè!
Nhật Huy vẫn còn đang lúng túng thì Thúy Vân đã đẩy anh đến ngồi cạnh Bảo Trân:
– Hôm nay anh làm gì mà tỏ ra lừng khừng như vậy. Ngồi xuống đây.
Nhật Huy nép người ngồi xuống chiếc ghế cách ghế Bảo Trân một cái, có ý như để dành cho Hoa Quỳnh. Vừa ngồi xuống đã nghe tiếng Bảo Trân nói như trách hờn:
– Lâu ngày không gặp nhau, anh không thấy mừng về sự hiện diện của em sao?
Nhật Huy nhìn cô cười để khỏa lấp:
– Làm gì có. Dạo này em có khoẻ không?
Cảm động, Bảo Trân gật đầu:
– Em vẫn khoẻ. Vậy còn anh?
– À, anh vẫn bình thường thôi.
Bảo Trân than:
– Khi phải rời xa nơi làm cũ em thật là buồn.
Nhật Huy đưa mắt nhìn cô:
– Làm ở đâu cũng vậy thôi. Nhưng làm cho chính mình vẫn hay hơn Bảo Trân ạ?
Mím môi, Bảo Trân lại hỏi:
– Nhưng anh có biết vì sao em lại xin nghỉ việc ở đó không?
Nhật Huy nói tránh:
– Trong đơn em ghi rất rõ rồi mà!
– Đó chỉ là cái cớ thôi anh ạ?
Lắc đầu, Nhật Huy nói với cô:
Bảo Trân là cô gái rất giỏi về kinh tế. Giúp gia đình phát triển vậy là tốt rồi.
– Nhưng em vẫn không cam tâm đâu anh.
Tròn mắt nhìn cô, Nhật Huy khẽ hỏi:
– Bảo Trân muốn nói là:
Bảo Trân cúi đầu kể:
– Vì em yêu anh cho nên em mới chuyển nơi làm.
Nhật Huy kêu lên:
– Bảo Trân em nói cái gì kỳ vậy?
Bảo Trân gật gù:
– Đúng là như vậy, em không thể nào nói sai sự thật được.
Nhật Huy lắc đầu, anh thở dài thườn thượt:
– Bảo Trân à, tại sao em làm như vậy?
– Vì em không thể đừng nhìn anh và Hoa Quỳnh ngọt ngào, âu yếm với nhau được.
– Em …
Nhật Huy định nói giữa anh và Hoa Quỳnh thật ra không có gì. Nhưng nghĩ lại, anh không nói, mà nói tránh sang chuyện khác:
Chuyện con tim khó nói lắm em ạ! Dù khi biết rằng không có kết cuộc nhưng ta vẫn chen vào để rồi khổ.
– Nói vậy là anh đang khổ lắm phải không Nhật Huy!
Nhật Huy giật mình:
– Ồ không, anh không có nói như vậy. Anh chỉ nói ý chung chung vậy thôi.
Bảo Trân nhìn anh bằng ánh mắt rất âu yếm:
– Anh có biết rằng em yêu anh nhiều lắm không, Và em có thể đánh đổi tất cả để có anh không?
Hơi giật mình, Nhật Huy lắc đầu khuyên cô:
– Tội tình gì em làm như vậy chứ? Mặc d