Kính Vạn Hoa: Theo Dấu Chim Ưng – Nguyễn Nhật Ánh

Kính Vạn Hoa: Theo Dấu Chim Ưng – Nguyễn Nhật Ánh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323441

Bình chọn: 8.00/10/344 lượt.



Tiểu Long “hứ” một tiếng:

– Sao mày biết?

– Thì em đoán vậy.

Tiểu Long cười khẩy:

– Mày là chúa đoán sai mà lúc nào cũng đoán!

– Em là chúa đoán sai? – Mạnh tức tối.

– Chứ gì nữa! – Tiểu Long tỉnh khô – Mày bảo tao là tụi trấn lột sẽ không dám đụng đến những đứa mang cặp có hình chim ưng thế sao tụi Bò Lục Bò Trổng lại cho thắng Khánh “đi tàu bay” suýt rớt cả tai?

Câu vặn vẹo của Tiểu Long làm Mạnh chết đứng. Nó thuỗn mặt ra một hồi rồi ngượng nghịu đáp:

– Ừ nhỉ! Em cũng chả hiểu tại sao?

– Có gì đâu mà hiểu với chả hiểu! – Tiểu Long nhếch mép – Ðơn giản là mọi chuyện hoàn toàn không giống như phỏng đoán của mày. Nghĩa là không có một “đảng Chim Ưng” nào sất.

Nếu cách đây hai tiếng đồng hồ Tiểu Long nói cái giọng đó, chắc chắn Mạnh sẽ không để yên. Nó sẽ phồng mang trợn mắt. Nó sẽ cãi đến sùi bọt mép. Nhưng lúc này tình hình đã thay đổi theo hướng bất lợi cho nó. Tụi trấn lột chẳng kiêng kỵ tấm hình chim ưng như nó tưởng. Bò Lục Bò Trổng hai lần buông tha cho tụi Tùng, Nghị, Ðạt hẳn vì một lý do khác. Ðúng như Quý ròm nói, việc dán những miếng đề-can hình chim ưng lên cặp sách chỉ là một ý thích ngẫu nhiên của bọn nhóc, một trò chơi vô tư không hơn không kém.

Mạnh nhìn Tiểu Long, gượng gạo nói:

– Lạ thật! Thế mà lúc đầu em cứ thấy nghi nghi!

Tiểu Long cười độ lượng:

– Ðó là do mày bị ám ảnh bởi vụ chim hải âu ở Vũng Tàu dạo trước thôi. Bây giờ hễ nhìn thấy chim là mày sinh nghi.

Tiểu Long an ủi mà nghe như chế giễu. Mặt Mạnh méo xẹo:

– Không phải vậy đâu!

– Phải hay không phải, đợi anh Quý mày về hỏi xem thì biết! – Giọng Tiểu Long lửng lơ – Giờ này anh mày chắc sắp về tới rồi đây.

Nghe Tiểu Long đem Quý ròm ra dọa, Mạnh chột dạ làm thinh. Ai chứ ông anh mình mà đã trêu thì cứ gọi là tối mày tối mặt! Mạnh nơm nớp nghĩ và bồn chồn nhìn ra cửa.

Nhưng mặc cho Tiểu Long và Mạnh chong mắt ngồi đợi lâu thật lâu, Quý ròm vẫn chẳng buồn xuất hiện. Nó chẳng có vẻ gì là “sắp về” như Tiểu Long nói.

Thực ra lúc này Quý ròm muốn về cũng không làm sao về được. Nó đang bận theo dõi thằng Khánh và tìm cách bắt chuyện với thằng này.

Khác với Tiểu Long và Mạnh, những gì mắt thấy tai nghe ở góc đường khiến Quý ròm rất đỗi ngờ vực. Cái cách hai tên Bò Lục Bò Trổng hành hạ thằng Khánh không phải là hành vi trấn lột. Ðó đích thị là một sự trừng phạt. Nhưng tại sao bọn chúng lại trừng phạt Khánh? Quý ròm nghe rõ mồn một những lời gầm gừ từ miệng Bò Trổng “Tụi tao phải trị cái tội láu cá của mày!”.

Quý ròm phăng tới đây thì tắc tị. Nó nhăn mày nhíu trán một hồi vẫn không hiểu tội láu cá của Khánh là tội gì. Chỉ có cách điều tra trực tiếp nơi “nạn nhân”! – Quý ròm tặc lưỡi nhủ bụng và nhân lúc Tiểu Long bận tranh tài cao thấp với tụi Bò Lục Bò Trổng, còn Mạnh thì dán mắt vào trận đấu, nó âm thầm bám theo thằng Khánh lúc này đang lấm lét lỉnh tuốt ra xa.

Quý ròm kiên nhẫn lò dò sau lưng Khánh một lúc lâu, vừa đi vừa sắp xếp những ý nghĩ trong đầu.

Tới cua đường thứ ba, đoán Khánh đã sắp về tới nhà, Quý ròm quyết định dấn lên.

Khánh không hề biết đang bị theo dõi. Ðang lủi thủi bước, đột nhiên thấy Quý ròm ở phía sau băng lên, nó ngớ người ra:

– Ơ… ơ…

Quý ròm mỉm cười thân thiện:

– “Ơ” gì mà “ơ”! Em ở đường này hả?

– Dạ.

Vừa đáp Khánh vừa nhìn trộm Quý ròm, ánh mắt nó không rõ vui mừng hay lo lắng.

– Anh cũng ở đường này sao anh ít gặp em thế? – Quý ròm lại hỏi, cố tỏ ra đây là một cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên.

Khánh không biết Quý ròm dóc tổ. Nó lại ngẩn ngơ.

– Em chả rõ! Em cũng mới gặp anh lần đầu!

– Lạ nhỉ!

Quý ròm tặc lưỡi, rồi nó đột ngột chuyển đề tài:

– Tai em còn đau không?

Nghe nhắc đến chuyện khi nãy, mặt Khánh bất giác đổi sắc:

– Hết rồi! Chả còn đau tẹo nào cả! – Khánh nói nhanh, vẻ như muốn chấm dứt câu chuyện về bọn trấn lột càng sớm càng tốt.

Nhưng Quý ròm vẫn lăn nhăn:

– Hai thằng Bò Lục Bò Trổng gì đó ác ghê!

Quý ròm buông một câu băng quơ, mắt kín đáo liếc thằng nhóc. Nhưng Khánh chẳng buồn phản ứng. Nó vờ như không nghe.

Thằng oắt này nó uý kị điều gì thế nhỉ? Quý ròm tự hỏi và nó thấy chẳng có cách nào khác hơn là hỏi thẳng:

– Tại sao hai thằng đó nó xử tệ với em thế?

Quý ròm hỏi thẳng Khánh hết đường quanh co. Nó ngần ngừ một lát rồi chép miệng:

– Ðó là tụi trấn lột!

– Chuyện đó thì anh biết rồi! – Quý ròm nhăn mặt – Nhưng tại sao tụi nó lại xách tai em? Anh có thấy chúng bắt em nộp cho chúng món gì đâu!

Khánh ấp úng:

– Hôm trước bọn chúng đã lột của em một chiếc đồng hồ!

– Nhưng còn hôm nay? – Quý ròm nhìn chòng chọc vào mặt thằng nhóc, rồi sợ nó tìm cách lấp liếm Quý ròm vội vàng nói luôn – Hai thằng Bò Lục Bò Trổng đòi trị cái tội láu cá của em, thế tội đó là tội gì?

Thắc mắc của Quý ròm làm Khánh tái mặt. Nó không ngờ Quý ròm hỏi một câu cắc cớ như vậy, miệng cứ lấp ba lắp bắp:

– Tội… tội…

Khánh cứ “tội, tội” cả buổi, Quý ròm sốt cả ruột:

– Tội gì mà khó nói ghê thế?

Tròng mắt Khánh đảo lia lịa. Mãi một lúc nó mới nhớ ra cái tội của mình:

– À, bọn chúng đòi trị em cái tội em đeo đồng hồ giả để gạt bọn c


pacman, rainbows, and roller s