Kính Vạn Hoa: Theo Dấu Chim Ưng – Nguyễn Nhật Ánh

Kính Vạn Hoa: Theo Dấu Chim Ưng – Nguyễn Nhật Ánh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323380

Bình chọn: 7.00/10/338 lượt.

đứa” bởi vì lần này ngoài Quý ròm, Tiểu Long và Mạnh ra còn có thêm một nhân vật mới: Văn Châu.

Văn Châu có mặt là do yêu cầu của Tiểu Long. Hôm trước, sau khi bàn bạc đâu đó xong xuôi, Tiểu Long thình lình quẹt mũi “cảm thán”:

– Cuộc đụng độ kỳ này với bọn trấn lột sẽ rất ác liệt!

– Dĩ nhiên rồi! – Mạnh phấn khởi hùa theo.

Thấy Mạnh không hiểu ý mình, Tiểu Long gãi cổ, “cụ thể”:

– Tụi nó chắc chắn sẽ không chỉ có hai đứa!

Mạnh thật thà:

– Thì bên mình cũng đâu phải hai đứa! Tụi mình ba người lận mà!

Chẳng lẽ bảo bên mình ba người nhưng hết hai người chuyên làm rối chân rối cẳng người thứ ba, Tiểu Long đành nhăn nhó nói lòng vòng:

– Nhưng tụi nó chắc gì đã ba đứa! Biết đâu ngoài Bò Lục Bò Trổng ra, còn có thêm sáu, bảy đứa khác!

Thằng Mạnh hăng tiết vịt có thể không hiểu tâm sự của Tiểu Long nhưng tinh ý như Quý ròm chỉ nghe thoán qua đã biết Tiểu Long muốn gì. Nó tủm tỉm nhìn bạn:

– Mày sợ đánh không lại tụi nó hả?

– Hai thằng Bò Lục Bò Trổng đều có võ! – Biết Quý ròm đi guốc vào bụng mình, Tiểu Long đỏ mặt phân trần – Nhỡ những đứa kia…

– Thôi, đủ rồi! – Quý ròm láu lỉnh ngắt lời – Tóm lại mày muốn kêu thêm “viện binh” chứ gì?

– Ừ! – Tiểu Long hít vào một hơi – Tao muốn rủ thêm Văn Châu!

– Văn Châu? – Quý ròm há hốc miệng:

Tiểu Long chột dạ:

– Văn Châu thì sao?

– Chả sao cả! – Quý ròm liếm môi – Nhưng làm sao nó có thể chuồn ra khỏi nhà đi theo tụi mình được?

Thắc mắc của Quý ròm khiến Tiểu Long bất giác thộn mặt ra. Ừ nhỉ, hoàn cảnh của Văn Châu đâu có giống tụi mình! Ba mẹ nó khó ơi là khó, suốt ngày cứ giữ rịt nó trong nhà, chẳng cho đi chơi đâu. Lại thêm chi Ngọc Diệu và thằng Bạch Kim ke kè bên cạnh, Văn Châu có muốn lỉnh ra ngoài cũng chẳng dễ. Tiểu Long trầm ngâm mộ thoáng rồi khẽ tặc lưỡi:

– Chiều nay cứ đi gặp nó thử xem! Biết đâu nó có thể chuồn ra khỏi nhà vào buổi trưa. Tao nghĩ giờ đó mọi người trong nhà nó đã đi ngủ cả.

Ba đứa kéo nhau tới nhà Văn Châu ngay trong chiều hôm đó. Cả bọn đứng thập thò trước cánh cổng sắt một lát đã trông thấy chị Thắm.

Chị Thắm cũng vừa thấy bọn trẻ. Quý ròm chưa kịp lên tiếng gọi, chị đã tất tả bước ra:

– Ôi, lâu quá mới thấy các em đến chơi!

Tiểu Long nhoẻn miệng cười:

– Văn Châu có nhà không chị?

Chị Thắm đánh mắt về phía tòa biệt thự:

– Có! Ðể chị đi kêu!

Văn Châu vô cùng mừng rỡ khi gặp lại bọn Quý ròm. Nó vừa phóc ra cổng vừa toét miệng cười, chả giống chút nào với nhỏ Văn Châu lạnh lẽo thường ngày:

– Ô, các bạn đi đâu đây?

Quý ròm không buồn nhập đề theo lối “lung khởi” quen thuộc, nó trầm giọng:

– Tụi này tính rủ bạn đi đánh nhau.

– Ðánh nhau? – Cặp mắt Văn Châu tròn xoe.

– Ừ!

Văn Châu lắc mái tóc ngắn ngủn:

– Ðánh nhau với ai vậy?

Tiểu Long vọt miệng:

– Ðánh nhau với bọn trấn lột học trò.

Rồi không đợi Văn Châu hỏi tiếp, Tiểu Long phẫn nộ kể tội hai “hung thần” Bò Lục và Bò Trổng. Câu chuyện của Tiểu Long làm Văn Châu nổi gan. Nó nghiến răng ken két:

– Không thể để cho bọn này lộng hành như vậy được!

Quý ròm mừng rơn:

– Thế bạn nhận lời đi với tụi này nhé?

– Dĩ nhiên rồi! – Văn Châu hăm hở.

Tiểu Long chớp mắt:

– Thế nhỡ ba mẹ bạn…

– Không sao! – Văn Châu so vai – Buổi trưa tôi đi chẳng ai biết đâu!

Mình đoán mò hóa ra trúng phóc! Nghe Văn Châu nói vậy, Tiểu Long sung sướng nhe răng cười. Quý ròm đứng cạnh mặt cũng tươi như hoa.

Trong bọn chỉ có Mạnh là ngơ ngác. Cho đến khi về tới tận nhà nó vẫn ngẩn ngơ tự hỏi: “Chả rõ thằng Văn Châu này võ nghệ giỏi đến cỡ nào mà hai ông anh mình có vẻ ưu ái thế không biết”.

Cũng như lần trước, lần này bọn Quý ròm bám theo tụi thằng Tùng đến ngày thứ tư thì “đụng đầu” hai tên trấn lột.

Tụi thằng Tùng đi chưa tới góc đường bữa trước đã thấy Bò Lục Bò Trổng đứng khoanh tay chờ sẵn.

So với hôm trước, hôm nay hai tên Bò Lục Bò Trổng có vẻ cảnh giác hơn. Thay vì nhìn xoáy vào năm đứa nhóc đang đứng sợ sệt trước mặt, chúng thận trọng quét mắt khắp bốn phía. Khi tia nhìn dừng lại chỗ cột điện hôm trước bọn Quý ròm ẩn nấp, vẻ mặt của hai tên trấn lột không giấu vẻ ngờ vực, thấp thỏm.

Nghiêng ngó một hồi, Bò Trổng khẽ hất hàm ra hiệu cho Bò Lục. Thằng này lập tức lò dò đi lại chỗ cột điện. Nó đi quanh cây cột điện một vòng rồi thở phào quay lại chỗ cũ.

– Không có gì hả? – Bò Trổng khẽ hỏi.

– Không! Chắc tụi nó sợ rồi! – Bò Lục huênh hoang.

Nấp đằng sau chiếc ô-tô đỗ cạnh đó, Quý ròm nhếch mép:

– Tụi này chúng làm như mình là đồ ngốc tử không bằng! Ai lại nấp hai lần vào cùng một chỗ!

Văn Châu vẫn không rời mắt khỏi hai tên trấn lột:

– Bò Lục Bò Trổng mà các bạn nói là hai đứa này đây hả?

Sợ Văn Châu khinh địch, Tiểu Long xuýt xoa:

– Hai thằng này không phải tay mơ đâu!

Văn Châu ngắm nghía giò cẳng hai tên trấn lột thêm một lúc nữa rồi quay sang Tiểu Long, lắc đầu nói:

– Tôi không tin hai thằng Bò Lục Bò Trổng này lại có thể làm khó dễ được bạn.

Tiểu Long lúng túng. Nó quẹt quẹt mũi:

– Nhưng bọn chúng không chỉ có hai đứa. Nếu nhiều đứa cùng xông vào một lúc thì tôi chỉ có nước ôm đầu chịu trận.

Th


Pair of Vintage Old School Fru