XtGem Forum catalog
Kính Vạn Hoa: Lang Thang Trong Rừng – Nguyễn Nhật Ánh

Kính Vạn Hoa: Lang Thang Trong Rừng – Nguyễn Nhật Ánh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323633

Bình chọn: 10.00/10/363 lượt.

dày đặc chung quanh, không biết phải làm gì.

– Nhưng dù sao chúng ta cũng vẫn an toàn ít nhất là đến sáng mai! – Nhỏ Hạnh lại thì thầm.

Quý ròm tự nhiên thấy thương bạn quá. Nó biết nhỏ Hạnh đang rúng động trong lòng nhưng vẫn cố trấn an nó. Nó nghe từng lời của bạn như ngọn lửa ấm truyền sang mình. Và nó dịu dàng nhăc.

– Thôi, tụi mình đi ngủ đi!

Nhỏ Hạnh bước lại chỗ gốc cây, vừa đi vừa nói:

– Có lẽ phải chia ca trực. Cứ ba người ngủ một người thức.

Quý ròm ngước nhìn lên trời, cố tìm một ngôi sao lấp lánh nhưng chẳng thấy gì. Có thể mây đang giăng kín bầu trời, cũng có thể cành lá rậm rạp trên đầu đã ngăn những vì sao xuống chơi với tụi nó.

– Bây giờ là mười giờ tối! – Nhỏ Hạnh gí sát chiếc đồng hồ dạ quang vào mắt, bình tĩnh phân công – Hạnh sẽ trực ca đầu tiên, từ mười giờ đến mười hai giờ. Mười hai giờ đến hai giờ, tới phiên Quý. Sau đó đến Long. Hai giờ cuối cùng là Mạnh. Các bạn đồng ý không ?

Không biết tự lúc nào cả bọn mặc nhiên coi nhỏ Hạnh là nhóm trưởng.

– Ðồng ý! – Ba cái miệng cùng nói.

Nhỏ Hạnh cẩn thận dặn dò:

– Trong phiên trực của mình, ai phát hiện bất cứ điều gì khả nghi phải lập tức đánh thức cả bọn dậy. Lẽ ra chúng ta phải đốt lửa trong khi ngủ để xua đuổi thú dữ, rắn rết nhưng hoàn cảnh hiện nay không cho phép chúng ta làm điều đó, vì vậy mọi người đều phải đề cao cảnh giác.

Rồi sợ ba đứa kia lo lắng, nhỏ Hạnh cố rặn ra tiếng cười khẽ:

– Dù sao thì theo sự nhận xét của Hạnh, không có thú dữ ở vùng này. Hạnh đã nói với các bạn điều dó rồi.

Nhỏ Hạnh nói xong, Tiểu Long và Mạnh tự động ngồi xuống tấm bạt, sửa soạn chỗ nằm. Quý ròm lấy cây đèn pin đưa cho nhỏ Hạnh rồi cũng vội vã nằm xuống theo.

Tiểu Long gối đầu lên ba lô, day qua trở lại, thấy sao khó ngủ quá. Chỉ không đầy một ngày mà biết bao biến cố dồn dập xảy ra khiến nó cứ thao thức mãi. Từ ngày kết bạn với Quý ròm và nhỏ Hạnh, nó đã trải qua bao cuộc phiêu lưu nhưng chưa có lần nào hãi hùng như lần này.

Tiểu Long cố dỗ giấc nhưng mắt vẫn mở thao láo. Tiếng muỗi bay vo ve bên tai càng làm nó thêm khó chịu. Nó đã thoa thuốc chống muỗi khắp người nên chẳng sợ bị đốt. Nhưng tiếng muỗi kêu không ngớt bên tai thì nó không tài nào chịu được.

Tiểu Long nằm chịu trận một hồi, cuối cùng nó quyết định nhỏm dậy.

Nghe động, nhỏ Hạnh nhá đèn pin. Nó rất đỗi ngạc nhiên khi thấy Tiểu Long đang lục lọi ba lô:

– Tìm gì thế hở Long ?

– Tôi tìm hộp nhang muỗi.

– Khi nãy Long thoa thuốc chống muỗi rồi mà.

– Ừ! Nhưng tiếng muỗi vo ve khó ngủ quá !

Tiểu Long đáp, tay vẫn không ngừng mò mẫm dưới đáy ba lô.

– Không được đâu, Long ơi! – Nhỏ Hạnh nhích gần lại phía bạn – Ðốt nhang muỗi lúc này nguy hiểm lắm.

– Sao thế ? – Mặt Tiểu Long ngẩn ra – Ðây là đốt nhang chứ có phải đốt lửa đâu!

– Ðốt nhang cũng không nên! – Nhỏ Hạnh giải thích – Bởi trong đêm tối, thị lực của một người bình thường có thể nhìn thấy đốm lửa ở đầu que diêm trong vòng 5 cây số, thấy tia lửa của súng trường trong vòng 2 cây số và thấy đốm lửa thuốc lá trong vòng 1 cây số…

– Thôi, Hạnh đừng nói nữa!

Tiểu Long xụi lơ đáp và rút tay ra khỏi ba lô, nó lặng lẽ đặt lưng xuống tấm vải bạt.

Nhỏ Hạnh thấy tội tội, liền nói:

– Long cố ngủ đi! Khi ngủ được rồi thì Long sẽ không thấy khó chịu nữa.

Cũng như Quý ròm khi nãy, Tiểu Long thấy mến nhỏ bạn mình quá. Nhỏ Hạnh vốn chẳng dạn dĩ gì. Tiểu Long cảm động nghĩ. So với mình, nó nhát gan hơn nhiều. Nhưng trong hoàn cảnh ngặt nghèo, nó biết cách chế ngự tình cảm. Nó không những không bộc lộ sự lo lắng hay hoảng sợ mà còn biết cách động viên, an ủi bạn bè bằng những lời lẽ dịu dàng, ấm áp. Có một người bạn thông minh và trầm tĩnh như nó bên cạnh, chắc chắn cả bọn sớm muộn gì cũng sẽ thoát hiểm. Những ý nghĩ tốt lành đó giúp Tiểu Long tìm lại sự bình an và ru nó vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Những ca trực trôi qua gần như suôn sẻ. Ðúng mười hai giờ, nhỏ Hạnh bàn giao ca gác cho Quý ròm. Hai giờ sáng, Quý ròm đánh thức Tiểu Long. Và đến bốn giờ, Tiểu Long lay thằng Mạnh.

Cũng như Quý ròm, Mạnh là đứa mê ngủ nổi tiếng. Ngày thường, để đánh thức nó dậy đi học, mẹ nó phải lay nó đến cục cả tay. Ấy vậy mà nó đâu đã chịu ngồi lên ngay; nó còn phải lăn qua lăn lại “lấy trớn” có đến năm, sáu phút là ít.

Nhưng đó là nói lúc bình thường. Còn khi Tiểu Long dập nó dậy để gác thì Mạnh ý thức ngay là nó đang ở đâu. Cho nên nó làm một chuyện mà cả đời nó chưa bao giờ làm là bật ngay dậy khi có một bàn tay vừa chạm vào người.

– Tới phiên em rồi hở anh ? – Mạnh hỏi, tay vẫn đang dụi mắt.

– Ừ! – Tiểu Long đặt cây đèn pin vào lòng Mạnh, cười khì khì! – Ca của mày là sướng nhất đấy! Bốn giờ là sáng bảnh rồi còn gì!

– Sáng đâu mà sáng! – Mạnh càu nhàu – Ở trong rừng mà anh làm như ở thành phố không bằng.

Quả thật, lúc này khung cảnh trong rừng không đến nỗi tối om om nhưng vẫn còn mờ mịt lắm. Nếu không có chiếc đồng hồ của nhỏ Hạnh, chẳng đứa nào biết giờ này đã là bốn giờ.

Tiểu Long đang còn ngái ngủ, nên chỉ nói “Ờ, tối thật!” và lật đật đưa chiếc đồng hồ và cây đèn pin cho Mạnh rồi nằm x