Pair of Vintage Old School Fru
Kính Vạn Hoa: Lang Thang Trong Rừng – Nguyễn Nhật Ánh

Kính Vạn Hoa: Lang Thang Trong Rừng – Nguyễn Nhật Ánh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323665

Bình chọn: 10.00/10/366 lượt.

hở chị ?

Mạnh đinh ninh nhỏ Hạnh sẽ gật đầu xác nhận sự suy đoán của nó. Nào ngờ nhỏ Hạnh thản nhiên:

– Không bất ngờ đâu em.

Nhỏ Hạnh làm thằng oắt ngẩn tò te:

– Không bất ngờ ?

– Ừ, không bất ngờ chút nào.

– Tức là chị đã biết trước ?

– Ừ, chị biết trước.

Mạnh sửng sốt quá, nếu là ban ngày nhỏ Hạnh sẽ thấy mặt mũi miệng mồm của thằng oắt như bị ai kéo lệch đi. Mạnh không ngờ câu chuyện lại xoay ra như vậy. Trong một thoáng nó không biết phải làm gì hay nói gì, cứ thuỗn ra như thằng bù nhìn ruộng dưa.

Thấy Mạnh không động tĩnh gì, nhỏ Hạnh lại cho rằng thằng oắt đã khám phá ra kẽ hở nào đó trong những lời bịa đặt của mình. Nói cho đúng ra, ngay từ khi vừa tỉnh lại, nhỏ Hạnh đã lập tức nghĩ cách đối phó với chất vấn chắc chắn là rất gay go của Mạnh. Nó đã cố tìm ra lời giải thích hợp lý nhất cho sự bất tỉnh đột ngột của mình.

Thực tình thì nó cũng không rõ thằng Mạnh có nghi ngờ gì không, nhưng thấy thằng oắt im ru bà rù, nó vội vàng nói thêm:

– Thực sự cảnh vừa rồi em nhìn thấy chỉ là cảnh giả.

– Không thể là cảnh giả được!

Nãy giờ quai hàm Mạnh cứng đờ không cách chi mở miệng, cho nên khi mở miệng được, lại đang bức bối, nó nói hơi to.

– Nhỏ nhỏ nào! – Nhỏ Hạnh suỵt khẽ – Ðó không phải là bọn ăn thịt người như em tưởng đâu. Hai tên hung dữ kia là anh Phong và anh Cường hóa trang, còn nạn nhân bị hơ trên lửa chính là anh Thàn đấy!

Lần thứ hai trong vòng năm phút, thằng Mạnh chứng tỏ khả năng hóa đá của mình. Quai hàm nó vừa nhúc nhích được một tẹo, đã lại cứng đơ. Hết cứng đơ, đến cà lăm:

– Thật… hở… chị ?

Hỏi xong, nó lại lắc đầu ngay:

– Em không tin! Nếu đúng như vậy tại sao chị lại ngất xỉu ?

– Em khờ quá! – Nhỏ Hạnh cười nhẹ – Chị phải giả bộ như thế để anh Long anh Quý khỏi ngờ vực chứ !

Nói xong, nhỏ Hạnh tặc tặc lưỡi. Thường, khi rơi vào tình huống khó khăn, người tặc lưỡi vài ba cái rồi mới nói. Nói xong rồi tặc lưỡi, chỉ có nhỏ Hạnh. Chẳng qua do nó ngạc nhiên về tài phịa chuyện của mình quá.

Phịa chuyện như máy, xưa nay chỉ có Quý ròm. Nhỏ Hạnh mồm mép không được trơn như thế. Nhưng không hiểu sao lúc này nó ăn nói lưu loát quá. Có lẽ do mình sợ thằng Mạnh khiếp đảm! Nhỏ Hạnh thầm nghĩ. Ðang lạc rừng, lại đụng phải bọn ăn thịt người, một đứa như thằng Mạnh rất dễ rơi vào bấn loạn. Mà nếu thằng Mạnh hóa rồ, những đứa còn lại chắc chắn sẽ bị tác động, trong khi nhỏ Hạnh biết rõ trong tình cảnh như thế này chỉ có sự bình tĩnh mới giúp con người tìm được lối thoát.

Thằng Mạnh không biết nhỏ Hạnh bịa chuyện, mặt lập tức tươi như hoa:

– Trời đất, đơn giản thế mà em cũng không nghĩ ra!

Rồi nhận thấy nói như vậy chẳng khác nào tự nhận là mình quá xá kém cỏi, nó vội vã thêm:

– Thực ra thì khi nãy em cũng nghi nghi.

Nhỏ Hạnh cười thầm trong bụng nhưng ngoài miệng vẫn nói xuôi theo cho thằng oắt phấn khởi :

– Ừ, nếu chị không nói thì sớm muộn gì em cũng đoán ra.

– Tất nhiên rồi! – Mạnh tán thành ngay – Gì chứ tài đoán thì em…

Nhưng Quý ròm không để Mạnh ba hoa hết câu. Chả biết nó lại gần hai chị em từ lúc nào mà tiếng nó đã sát bên tai:

– Ðoán ra cái gì thế hở mày ?

– Ờ, ờ… – Mạnh giật bắn, ấp úng – Ý em muốn nói là… là… ngay từ khi nghe mùi thơm em đã đoán ra là… là thịt người rồi!

– Mày chỉ giỏi xạo ! – Quý ròm hừ mũi, rồi nó giúi vào tay nhỏ Hạnh và Mạnh mỗi người một nắm xôi – Thôi, ăn đi này!

Bây giờ nhỏ Hạnh và Mạnh mới nhớ là cả bọn chưa ăn tối. Mạnh là đứa háu đói, lại mới nôn thốc nôn tháo, nên bao tử đang rỗng tuếch rỗng toác. Gặp lúc khác, nó đã đưa ngay nắm xôi lên miệng rồi. Nhưng lúc này, cảnh tượng rùng rợn mà nó vừa chứng kiến còn đang lởn vởn trong đầu nên nó đẩy tay Quý ròm ra:

– Em không ăn đâu!

– Sao lại không ăn? – Quý ròm nhăn nhó – Phải ăn để lấy lại sức chứ!

– Nhưng bây giờ em ăn không vô! – Mạnh nói như van vi – Anh lấy cho em một miếng nước đi!

Quý ròm không nài ép nữa, nó biết nó ép thằng Mạnh nuốt cục xôi vào thế nào thằng nhóc cũng ói ra. Mà như vậy thì lãng phí quá, trong khi đồ ăn đem theo đang cạn dần.

Quý ròm quay lại chỗ tấm bạt dưới gốc cây, mò mẫm tìm bi-đông nước của mình. Bi-đông nước của Tiểu Long khi nãy đã dốc sạch, chỉ có nó và nhỏ Hạnh là còn trữ ít nước.

Quý ròm đưa bi-đông cho Mạnh, dặn:

– Uống vừa vừa thôi nha mày!

Trong khi Mạnh đang ngửa cổ tu từng ngụm nước, nhỏ Hạnh rón rén kéo Quý ròm ra xa:

– Ðồ ăn hết sạch rồi hở Quý ?

– Tôi còn nhín lại được một ít cho sáng mai.

– Thế còn nước uống ?

– Cũng thế. Chỉ đủ dùng cho sáng mai thôi.

Nhỏ Hạnh không nói gì nhưng Quý ròm nghe tiếng bạn mình thở dài trong bóng tối.

Lâu thật lâu, nhỏ Hạnh mớp mấp máy môi, Quý ròm nghe giọng nhỏ bạn run lên:

– Thế thì nguy lắm!

– Hạnh chẳng đã nói chúng ta có thể nhịn khát tới ba ngày sao ?

– Lý thuyết thì như thế, nhưng còn tùy theo thể trạng từng người. Hơn nữa, có nhịn được ba ngày thì trong ba ngày đó chúng ta cũn đã lả người đi rồi, nếu chẳng may gặp bọn người man rợ kia…

Nhỏ Hạnh bỏ lửng câu nói, nhưng Quý ròm cũng chẳng cần bạn mình nói tiếp. Nó đưa mắt nhìn vào bóng tối