
vẫn vui. Anh nhìn thẳng vào mặt Reach, sau đó nắm lấy tay Giang, nói rất kiên định:
– Thưa bố, đây là bạn gái của con.
Giang quay lại, gật đầu một cách khó nhọc, khuôn mặt đông cứng cuối cùng cũng nở một nụ cười. Cô lấy lại thần sắc, nói rành mạch:
– Cháu chào bác, cháu là bạn gái anh Đức ạ!
“Ôi, là cháu sao? Đức, con chọn được cô gái dễ thương lắm nhé” Ông vui vẻ đáp, mắt nhấp nháy đầy ẩn ý. My thở phào, nghĩ thầm, bác ý đúng là ngốc, trong kinh tế thì sắc sảo như vậy, thế mà có mỗi chút việc để ý con trai cũng không xong. Bác ấy đưa Reach về rõ ràng là không có ý gì, chỉ vô tình gặp người quen thôi. Nhìn Giang đỏ mặt, còn Reach ngồi uống trà với bộ mặt sa sầm xuống, My lại tiếp tục đọc Bạch tuyết và Hồng hoa, xem ra cục diện trận đấu đã được quyết định rồi
Bữa ăn hôm đó, Lương Duyệt mặt dày ngồi lại, nhưng chẳng ai thèm quan tâm cô ta cho phiền làm gì. Thay vì bỏ về và nung nấy ý mới, thà để cô ta ngồi lại, xem đôi cặp thân mật đến thế nào, hẳn còn đau hơn. Cô ta luôn nuôi những ý định lớn lao, tình yêu ngày xưa suy cho cùng cũng chỉ là tình yêu học trò non nớt, đủ để cô ta sẵn sàng bỏ, bây giờ hối hận cũng chả còn kịp nữa rồi.
Bác trai ngồi ăn món cá Giang làm, luôn miệng vừa hỏi vừa khen, khiến cô chóng hết cả mặt. Nguyên nhân là, từ nhỏ ông đã thích ăn canh cá, nhưng cuộc sống nay đây mai đó, mà không phải ở đâu cũng ăn món canh ngon ấy được. Những ngày hiếm hoi, cả nhà tụ tập, bác gái sau khi cân nhắc khoảng 5″, quyết định ra nhà hàng hưởng thụ món ngon, chủ yếu là cái tội lười nấu + không biết nấu. Bác ý còn bổ sung một câu:
– Bà nhà bác ý à, chỉ giỏi phanh bụng người là giỏi thôi, nên toàn phanh bụng cá thành 8 phần thẳng tắp, ruột gan phọt hết cả ra ngoài, bác nhìn là đã không dám đụng đũa. Cháu xem, hưởng thụ thế nào được.
Bà Ella lườm ông nhà một cái cháy cả da mặt:
– Anh thì còn chả biết rán trứng ốp lết, nên đừng nói về em bằng cái giọng như vậy.
Đức có vẻ đã ăn xong, định kéo Giang ra ngoài thì bị nạt:
– Con ăn xong rồi thì biến ngay, đừng làm phiền bố mẹ với con dâu tương lai. Mẹ còn phải học công thức nấu canh cá.
Đức bị đuổi trắng trợn, méo mặt đi ra. Bố mẹ anh đúng là, làm thế này chắc Giang sợ chết khiếp mất
Reach cũng đứng lên, mời cơm rồi bước ra. My nói với Marry:
– Marry ngoan, chị không ngờ lại có loại người như vậy, đã bị cho là người dưng đến thế mà vẫn còn mặt dày ở lại được.
Reach không quan tâm đến những lời nói đó, bước thẳng ra ngoài. Cô đã đi làm được ba năm, những câu nói như thế lúc nào cũng nhan nhản, nên cô ta đã quá miễn dịch.
Đức đang ngồi trên sopha, xem thời sự. Chương trình đã hết, chỉ còn mỗi dự báo thời tiết đã chạy. Cô ta ngồi xuống bên cạnh, tha thiết nhìn Đức:
– Anh.
“Em muốn nói về chuyện gì?” Anh lạnh lùng đáp. Chẳng lẽ đúng như My nói ba năm về trước, đó chẳng qua chỉ là một cô gái sống ích kỉ, làm gì cũng vì mình, muốn tốt cho mình mà thôi? Và bây giừo quay lại chẳng qua chỉ là thiết lập một mối quan hệ có giá trị kinh tế?
“Cái này…anh còn nhớ chứ?” Reach giơ lên, là một chiếc vòng được nạm khảm tinh tế. Reach vốn không thích quà, nên đúng là không có kỉ vật, nhưng đó là lần duy nhất cô ấy đòi một món quà. Một món quà với giá trên trời, chỉ có một chiếc duy nhất. Anh vấn muốn tặng cô những thứ giản dị, nhưng cô lại thích cao sang, thích những món đồ đắt giá, và cô cũng không có gì trả lại. Cô giữa nó như một vật sở hữu, rằng nó mãi mãi chỉ thuộc về cô. Nhìn chiếc vòng, anh không khỏi ngạc nhiên, hoá ra cô gái mà anh đã từng yêu cũng chỉ là người như vậy
“Còn nhớ” Anh đáp “Nhớ rằng khi tặng em, anh đã hứa là sẽ chờ đến khi em công thành danh toại rồi sẽ cưới em làm vợ”
“Vậy bây giờ sao anh lại yêu một người con gái khác?” Reach dò hỏi. Lúc ngồi trên máy bay, cô ta vẫn tự tin rằng, dù anh ấy yêu người khác nhưng chắc cũng chỉ là một tình yêu hời hợt mà thôi
“Em là người đã từ bỏ anh trước, và không cho anh một câu trả lời. Lúc đó anh hỏi, không sao, anh có thể chờ em được không, em biết em đã trả lời sao không?” Đức nói, tay lơ đãng bấm remote
“Sao?” Cô ta hơi hoang mang.
“Em bảo, em không quan tâm, tình yêu sẽ làm trái tim em trở nên mềm yếu. Em bảo, anh không cần thiết, thực ra em chưa từng yêu anh sâu đậm”
Chiếc vòng bạch kim rơi xuống sàn, tạo nên những âm thanh sắc gai người đến khó chịu
“Nếu em đã nhớ ra rồi thì ngừng lại đi, đừng cố phá rối anh nữa” Đức đứng dậy thì bị cô ta kéo vạt áo lại
“Anh sẽ lại yêu em” Cô ta nói chắc chắn “Em không tin tình yêu giữa em và anh bao nhiêu năm lại dễ mất đi đến vậy”
“Có lẽ em quên mất, đã ba năm trôi qua rồi. Ba năm, sông núi còn đổi, huống chi trái tim con người không phải sắt đá, lúc nào cũng có thể thay đổi được”
Anh bước nhanh vào bếp, rồi cười nói một cách vô tư
“Chấp nhận đi, cô đã thua rồi” My nói, bấm HBO. Cô gái này đúng là đồ phiền phức, làm bạn thân của My được một phen hoảng loạn như vậy
“Cuộc chiến còn chưa bắt đầu mà” Cô ta nói, lấy lại nụ cười tự tin trên môi
*
Tối muộn, Đức đưa Giang về nhà. Cô mở cửa kính ô tô ra, để gió lùa vào, hét lên:
– Đi BMW thật thích!
“Dĩ nh