
g sông, ghi vào lòng mà sẽ còn được nhớ đến mãi mãi
“Anh cũng muốn hứa, nhưng không hét to được không?” Đức thì thầm vào tai Giang, hơi thở ấm nóng vuốt ve vành tai. Cô nhảy dựng lên, đỏ mặt:
– Kh…không…không đâu, anh phải hét to lên cơ…
“Vậy…em không được cười” Anh ấy rõ ràng là đang ngượng, nhưng thật là hận mấy người có khí chất, ngượng thế mặt vẫn chẳng ửng lên chút nào. Giang thở dài ngao ngán, gật đầu lia lịa, tay bấm nút trong túi áo. Đức nhắm mắt hét lên:
– Vậy thì anh hứa, sẽ yêu em bây giờ và mãi mãi về sau!
“Anh hét bé…” Cô mím môi, vành tai giờ cũng đỏ bừng, nắm chặt cái máy ghi âm. Bầu trời lúc chạng vạng, hoàng hôn buông xuống thật đẹp, những dải mây màu cam, những rặng núi mù sương phía xa, chim về tổ sau một ngày kiếm ăn vất vả. Hai người nắm tay nhau, trèo xuống, lững thững bước cùng nhau đến cuối con đường
“Ôi, ở đây có một hàng bán đồ lưu niệm này” Giang ngạc nhiên nói. Đó là một quán hàng cũ, người trông hàng là một bà lão đã già, nhìn thấy hai người thì nhân hậu mỉm cười:
– Không ngờ cũng có người đến thăm nơi này. Thế mà bà còn có ý định chuyển đi
“Vâng ạ” Giang gật đầu lễ phép, nhìn qua một lượt. Mọi thứ nơi này đều toát lên vẻ cũ kĩ hiếm có, đến những món đồ cũng không giống bây giờ. Trên nóc tủ có đặt một cái giá cốc, mẫu giá cốc mà hồi còn bé xíu, Giang luôn nhìn và ước ao nên thật sự rất khó quên. Cô nhìn ra giá trang sức, và ngắm một chiếc nhẫn cũ lồng vào cái dây nhỏ bằng bạc. Chiếc nhẫn không tinh xảo lắm, chỉ là một chiếc nhẫn thô bình thường bằng bạc, với dòng chữ I love you forever. Đức thấy cô ngắm liền vòng tay ôm lấy cô, hỏi:
– Em muốn anh mua cho em không?
“Không hề” Thực ra cô không thích trang sức, đeo rất vướng víu, nhưng chợt nhớ đến một cuốn tiểu thuyết đọc trên mạng hồi lớp 10, trong đó cô gái nói: “Nếu anh ấy tặng tôi một chiếc nhẫn, dù là chiếc nhẫn bằng mĩ kí thôi, thì tôi vẫn hứa sẽ trân trọng nó suốt đời”. Đó có lẽ là cái kết viên mãn nhất cho cả một lời hứa, để khi mình nhìn lại thì mỉm cười thốt lên rằng, ồ, thì ra những điều mình nhớ là hiện thực chứ chẳng phải giấc mơ tuổi thanh xuân. Cô còn đang ngần ngừ thì Đức đã nói:
– Bà bán cho cháu nhé bà.
Bà lão hiền từ đáp:
– Không cần đâu, ta tặng các cháu luôn. Dù gì thì ta cũng sắp chuyển đi rồi. Những đổi lại, hứa với bà các cháu sẽ không phụ lời hứa trên cái nhẫn nhé?
I love you forever, môi Đức mấp máy, đúng là điều anh hứa với cô, sẽ cùng cô đi đến cuối con đường. Hai người bước ra khỏi cửa hàng, trời sẩm tối. Cô nghiêng người, cởi giầy, những ngón chân sưng lên, nhíu mày nói:
– Lúc nãy em trèo lên mỏm đá, bị trẹo chân, không quan tâm lắm nên bây giờ sưng lên rồi.
Đức cười gian tà:
– Sao anh cứ thấy như thể em cố ý thế nhỉ?
“Không…không có” Giang đỏ mặt lắp bắp thì bị Đức ngắt lời:
– Lên đây anh cõng nào.
Giang dựa vào người anh, tấm lưng rất rộng, vai cũng rất rộng, có lẽ con trai ai cũng thế, khiến cô thấy buồn ngủ. Cô lơ mơ hỏi:
– Chúng ta có thể…mãi mãi như thế này được không?
Mãi mãi bên nhau, không bao giờ bị chia cắt, dù giận dỗi, dù vô lý cũng bỏ qua và không buông tay ra. Rặng sấu rì rào trong gió, bước chân anh ngày một chậm hơn, khiến giọng nói cũng trở nên mơ hồ như những cơn gió vậy:
– Dĩ nhiên là có thể. Chỉ cần chúng ta mạnh mẽ và luôn cố gắng là được mà.
Rất nhiều năm sau đó, khi nhớ lại câu nói đó, Giang vẫn thấy ngọt ngào dư vị hạnh phúc của một ngày đầu xuân. Cô nắm lấy chiếc nhẫn trên cổ và mỉm cười
Cupid gật đầu vui vẻ: Hai người nhớ cố lên nhé! ^^~
Chap 28
Cuộc sống giống như đống thuốc nổ trên băng chuyền, không ai biết ngày mai sẽ thế nào, bom đến được đích hay nổ bất đắc kì tử. Bất kể mùa nắng hay mùa mưa, thì khả năng phát nổ của đống bom là không thể biết trước. Có lẽ vì thế mà rắc rối xảy ra thật.
Giang mơ một giấc mơ kì lạ. Trong giấc mơ, không điểm đầu và điểm cuối, chỉ là một khoảng không gian rộng lớn bất định. Cô thấy chiếc nhẫn lơ lửng giữa không gian, chiếc dây bạc của nó lấp lánh, chỉ cần chạm vào là lấy được, nhưng cô không chạm vào. Lặng lẽ nhìn nó bay xa, nhìn nó rớt xuống đất, rồi quay người bước đi. Đức đứng đó, nhìn cô rồi khẽ mỉm cười.
Chiếc nhẫn phủ bụi ở khe tủ, sau đó vớ toác thành hai mảnh, lăn lông lốc.
Bật dậy, mồ hôi vã ra như tắm, Giang nắm chặt chiếc nhẫn trên cổ, sau đó bật dậy nhìn đồng hồ
Mới có 3h sáng
Nhìn lại lịch, hôm nay đã là ngày 16, vậy là đã 3 ngày cô không gặp anh rồi.
Ngoài trời gió nhẹ, cây thường xuân ở bức tường đối diện cửa sổ khẽ đung đưa, vầng trăng tròn vành vạch sáng đến nhức nhối. Trời hơi lạnh, cô quấn chăn vào người rồi ol face
Đầu ngón tay lạnh cóng, giấc mơ đáng sợ, trái tim nhức nhối đến lạ kì…Giang hoàn toàn chẳng để tâm. Với cô gái, cuộc sống vẫn thế, hoàn toàn chẳng cả gì đáng lo cả.
Làn sương mỏng giăng qua những con đường, dần đem đi cái lạnh của mùa đông. Cách đó không xa lắm, một chàng trai đang mệt mỏi dựa vào lưng ghế, khẽ thở dài.
Thời gian trôi đi như chẳng đợi ai
Anh nhìn đồng hồ, 3h sáng, chắc giờ này cô ấy ngủ rồi
Dù bận cũng muốn gửi cho cô ấy một câu: ‘Chúc ngủ ngon” để cô ấy