
ậy đây là người con yêu sao?”
“Vâng” Đức nhìn chằm chằm vào bố, anh mắt đầy kiên định những cũng không kém phần buồn nản và thất vọng. Bố ngốc, vừa về đến nhà đã gây ấn tượng xấu rồi
“Vậy để mừng ngày này, cả nhà ta cùng bắt nhịp hát bài Quốc ca nhá” Ông nội Đức, không biết lòi ra từ đâu và từ lúc nào hào hứng nói. My lạnh lùng đáp:
– Thưa ông, nhưng cháu không hát đâu ạ.
“Thôi thôi, đừng đùa nữa” Bố Đức ngắt mạch cảm xúc “Đức, xem bố đưa ai về cho con này”
Ngày hôm đó đáng lẽ phải là một ngày mưa
Ngày hôm đó, sẽ thật tuyệt nếu là ngày của hai năm trước
Người con gái ấy bước vào, những lọn tóc bay bay và nụ cười sắc sảo vẫn không mất đi trên gương mặt. Cô ta tươi cười nói:
– Chào anh, Harry
Đức đứng lặng trước cô gái ấy, trước hình bóng quá khứ đáng lẽ đã yên bình và mờ nhạt, mấp máy môi nói:
– Reach, chào em
Tất cả mọi người, giống như bị kiến cắn, bật dậy: “Reach, sao cô lại ở đây?”
Chap 26
(chap 25 tình tiết hơn ngắn với cả rời rạc vì lúc đấy mình khôn nhiệt huyết lắm. Sr các bạn nha)
Bây giờ rõ ràng đang là mùa xuân, vậy mà lại có bão. Cơn bão bất chợt đến, không đợi người, mang theo thiên tai và những nỗi đau. Mang theo cả những kí ức của quá khứ đáng lẽ phải chôn vùi từ rất lâu rồi, và mang theo cả sự bình yên của những giấc mơ.
Giang là bạn gái đầu tiên của Đức, nhưng người đầu tiên khiến anh yêu tha thiết lại là Reach – Lương Duyệt. Cô ấy từng nói, cô ấy thích những thứ cao sang, thích sống an nhàn, ước mơ lớn nhất là lập đổ bố và đổ tập đoàn Dầu khí Tohno Kawa thành tên cô ấy. Từng nói sẽ yêu anh mãi mãi, khi thức hiện được ước mơ lớn ấy mới xem anh là bạn trai chính thức, cùng anh đi đến cuối con đường.
Và rốt cuộc, cũng vì cái ước mơ ấy mà rời bỏ anh
Đó là câu truyện của ba năm trước. Anh không phải là một người lạnh lùng, nhưng cũng tự tin rằng mình không quá coi trọng tình cảm. Hết lớp 12, cô ấy bỏ lại tất cả, cũng không lên đại học nữa mà lao vào nghiên cứu về dầu khí. Ngày ra đi, cô bảo anh, em yêu anh, nhưng không muốn làm người con gái tầm thường, muốn thức hiện được những ước mơ lớn. Cô nói cô không hợp với anh, anh có thể thấy vừa ý với tương lai với thực tại, nhất định sẽ được thừa kế. Hai người yêu nhau nhưng chưa chính thức quen nhau, lúc ra đi chẳng còn gì để ném lại, không kỉ vật, không nhẫn, không nước mắt. Anh vẫn đến tiễn cô như một người bạn cũ, cười tươi vui vẻ, cười rất lâu, nhiều hơn tất cả những ngày trước đó, rồi bắt tay cô một cach trịnh trọng trước khi ra về. Anh cười vào chính sự ngu ngốc của mình, đã yêu một người con gái không nên yêu
Còn bây giờ, cô ấy hối hận?
Trở về, và muốn phá vỡ tất cả tình yêu mà anh đang có
Cơn bão ngài kia vẫn đang vần vũ, mưa chẳng ngừng rơi, vài bông anh đào nở sớm mới chớm lìa cành trong gió. Mọi người cứ lặng đi, chỉ có mắt Giang là tối lại dần. Cô mỉm cười rất tươi, khẽ gật đầu chào Reach:
– Em chào chị.
“Ồ, ai đây?” Lương Duyệt nói, khẽ mỉm cười. Khỏi phải nói, đây là một người con gái sắc sảo. Ánh mắt của cô ta thật lạnh lùng và rà soát, thậm chí còn kiêu hãnh khinh người. Sau khi nhìn một lúc lâu, cô ta bước đến, quay lại và diêu cợt nói:
– Phải chăng là bạn gái của anh, Đức? Đúng là một cô gái rất xinh đẹp.
“Quá khen, chị cũng rất đẹp” Giang lạnh lùng nói, quay lại nhìn Đức bằng ánh mắt hoang mang và bực bội. Bão đã ngớt nhưng dư âm vẫn còn, một cái cây “Alê hấp” cuốn theo chiều gió đập bộp vào cửa kính rồi trôi tuột xuống đất.
Cái này tạm gọi : Bão trong bão ngoài
Mặc cho Giang đang nhìn mình bằng một ánh mắt, cô ta điềm nhiên bước tới, hỏi:
– Oi oi, không ai mời tôi ngồi à?
“Mời chị ngồi ạ” Ở đây chỉ có mỗi Marry không biết đã từng có chuyện gì, cô bé vui vẻ ra mời Reach ngồi xuống, tuy vẫn sợ ánh mắt của cô ta, ánh mắt sắc và lạnh giống như những mũi tên bằng băng đá. Cô bé rụt rè hỏi:
– Chị tên là gì ạ? Trông chị cũng xinh đẹp giống y hệt chị dâu vậy!
“Ồ, đã là chị dâu rồi cơ đấy” Reach vẫn cười rất tự tin, đưa tay xoa đầu Marry đáp “Chị là Lương Duyệt nha, là người yêu cũ của anh Harry nhà em đấy”
“Người yêu cũ là gì ạ?” Marry ngây thở hỏi “Không phải anh ấy đã có chị dâu rồi sao, người yêu cũ là sao ạ?”
“Là trước khi anh ấy thích chị dâu anh ấy đã thích chị rồi”
“Reach, cô đừng có quá đáng!” My gắt lên, rõ ràng cô ta đang bắt nạt bạn của cô. Cô nhìn Giang đứng đó, không nói được lời nào không khỏi áy náy, lầm bầm “Ở đây không có ai chào đón cô cả”
“Tôi thì thấy bé Marry rất vui mà, phải không Marry?” Reach quay sang Marry, cô bé thành thật gật đầu
Đức ngồi đó, ngoài những kỉ niệm cũ tràn về, anh ngạc nhiên thấy cô ấy sao mà khác Giang quá. Ngày trước, anh vẫn không hề ghét sự sắc sảo của cô, thậm chí coi đó là một điểm tốt, nhưng không ngờ bây giờ lại xa lạ đến vậy. Giang lúc nào cũng dễ thương, dễ đoán, lại là cô gái thật thà, thích được che chở. Cô ấy không quá trông chờ vào những ước mơ lớn, chỉ cần tìm một công việc ổn định, lấy chồng đẻ con, chăm sóc tốt cho chồng con, thế là đủ. Ở bên cô, anh không phải đoán nhiều, dù chỉ là những điều tầm thường, những món quà tầm thường nhưng cô ấy cũng